Lê Thấm Thấm dụi mắt tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh về rồi à?”
“Những bức tranh này đều do cô vẽ?”
“Nếu không thì ai?”
“Không ngờ cô còn biết vẽ đấy!”
“Tôi rất đa tài đấy, tôi biết nhiều thứ lắm!” Đôi mắt Lê Thấm Thấm còn đang ngái ngủ, khuôn mặt cô đầy vẻ tự hào.
“Cô biết chơi piano, khiêu vũ, vẽ tranh, cô còn biết gì nữa?”
Mục Nhiễm Tranh chợt phát hiện không phải Lê Thấm Thấm không có ưu điểm, mà chính xác là cô có rất nhiều ưu điểm.
“Tôi học khá nhiều loại nhạc cụ, nhưng cũng quên kha khá rồi.”
“Tôi có một cô em gái học ở Học viện Mỹ thuật, cô vẽ rất đẹp, sao không phát triển trong lĩnh vực này?”
Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Trước đây mẹ tôi là dân khiêu vũ nhưng sau này bị thương ở chân nên bà không nhảy nữa, ở nhà làm một người vợ đúng nghĩa. Bà đặt tất cả tâm tư vào tôi, đăng ký cho tôi tham gia rất nhiều lớp học, sau khi mẹ qua đời tôi cũng không còn đến lớp học vẽ nữa.”
Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa dưới lầu: “Thôi chết, quên mất nó rồi!”
Mục Nhiễm Tranh vội vội vàng vàng chạy xuống, không biết sao chó con lại chui được vào thùng rác rồi không tự ra được, rác rơi đầy sàn nhà.
“Nhóc con à, tự biết mình bị thọt mà vẫn còn nghịch như vậy!”
Mục Nhiễm Tranh mau chóng giải cứu chú chó con ra khỏi thùng rác.
“Moá! Đây là cái gì?” Lê Thấm Thấm đứng ở bậc thang thứ ba không dám bước xuống.
“Chó đó, cô chưa thấy chó Bull bao giờ à?”
“Anh mau đưa nó đi đi, tôi ghét thứ có lông!” Lê Thấm Thấm ngồi phịch xuống cầu thang, không dám đi xuống.
“Có gì đáng sợ đâu? Nó vui lắm! Cô ở nhà chú tôi mấy ngày mà không phát hiện nhà họ nuôi cả một phòng đầy chó sao?”
“Tôi chưa đến phòng đó ở nhà họ bao giờ! Anh mau mang nó đi đi!”
Lê Thấm Thấm nổi da gà.
“Không sao đâu, cô lại đây sờ nó đi, nó rất nghe lời.”
Mục Nhiễm Tranh bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm.
“Đừng đừng đừng, anh đừng lại đây!”
Nhưng Mục Nhiễm Tranh vẫn bế chó con tới trước mặt Lê Thấm Thấm, cô sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
“Chạm vào nó thích lắm!”
Mục Nhiễm Tranh đưa con chó tới trước mặt Lê Thấm Thấm rồi kéo tay cô lại.
“Đừng mà, đừng mà!” Lê Thấm Thấm kháng cự từ tận đáy lòng.
Chú chó nhỏ đột nhiên lè lưỡi liếm tay Lê Thấm Thấm, cô sợ hãi giật nảy mình.
“Cô xem, không sao đúng không? Nó rất thích cô!”
“Thật ấm.” Lê Thấm Thấm hơi kinh ngạc.
“Chó là người bạn trung thành nhất của loài người, chúng sẽ không làm hại cô.”