Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 460


“Nghe em này, ngày mai đến bệnh viện khám đi.”


“Không cần phải làm vậy đâu, sức khỏe của anh ổn lắm, hay là đêm qua anh khiến em chưa thỏa mãn nên em mới có ý kiến?”


Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa rồi nhéo mặt Tô Lạc Ly.


“Hay là tối nay để anh đền bù lại cho em nhé?”


“Bây giờ em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy! Đừng có ép em phải nổi giận với anh. Anh có chịu đi bệnh viện không hả?”


Tô Lạc Ly bỗng nghiêm mặt lại, điều này khiến cho Ôn Khanh Mộ không kịp trở tay.


Nụ cười trên mặt Ôn Khanh Mộ cứng đờ lại.


“Anh đi, anh có nói là không đi đâu, sao em lại giận rồi?”


Ôn Khanh Mộ dùng tay trái ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình.


Tô Lạc Ly rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ, khẽ thở phào một hơi.


“Trong nhà đã có một bệnh nhân rồi, em không muốn có thêm một người nữa đâu. Anh nghe lời em đi nhé?”


Giọng của cô ẩn chứa đầy sự bất lực.


Mấy năm qua, Tô Kiêm Mặc phải ra ra vào vào bệnh viện rất nhiều lần, điều này đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.


Cô thật sự hy vọng rằng Ôn Khanh Mộ sẽ không có vấn đề gì.


“Anh nghe lời em, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, em đừng khóc nữa.”


Giọng nói của Ôn Khanh Mộ tràn đầy sự yêu chiều.


“Vâng.”


Ôn Khanh Mộ biết rõ, lần này anh đã khiến Tô Lạc Ly phải lo rồi.


Nhưng mà anh biết bản thân mình đang gặp phải vấn đề gì rồi.


Sáng hôm sau, anh đã dậy trước cả Tô Lạc Ly, thật ra là anh đã để điện thoại xuống gối của mình rồi chỉnh âm lượng chuông điện thoại lên mức to nhất.


Như vậy thì anh có thể rời giường đúng giờ rồi.


Anh cố gắng hết sức để nhìn mình có vẻ tràn đầy sức sống.


“Cục cưng, em nhìn đi, em không gọi anh thì anh vẫn dậy được này! Chuyện ngủ dậy này phải xem anh có muốn hay không thôi. Mấy hôm trước anh thả lỏng người, không muốn rời giường thôi mà.”


Ôn Khanh Mộ xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly.


“Em nhìn đi, rõ ràng là anh đang rất khỏe mạnh, hay là hôm nay không đi bệnh viện nữa nhé?”


Nhưng Tô Lạc Ly đã quyết tâm rồi.


“Thế thì vẫn phải đi, để anh khám một lượt thì em mới yên tâm được.”


“Thôi được rồi.”


Trên đường đến bệnh viện, Ôn Khanh Mộ ngồi nói chuyện luôn miệng, cố chứng tỏ với Tô Lạc Ly rằng mình đang rất tỉnh táo.


Nhưng Tô Lạc Ly vẫn thấy rất lo lắng.


“Ôi chao, cục cưng, em cứ yên tâm đi, sức khỏe của anh ổn lắm! Anh không chết được đâu!”


Tô Lạc Ly quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.


Ôn Khanh Mộ mở to mắt ra.


“Sao vậy, anh nói sai gì à?”


“Không được nói từ đó!”


“Từ nào cơ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK