Tô Lạc Ly đành phải nói thật mọi chuyện ra.
“Vậy hôn lễ lần này…”
“Là của tôi và chồng tôi. Hai chúng tôi đã bên nhau lâu rồi nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, lần này coi như là làm bù lại. Tôi xin lỗi, đáng ra tôi nên nói với cô sớm hơn.”
“Không sao, không sao, bây giờ chị nói cũng chưa muộn!” Thoáng cái, Lý Như Kiều đã cảm thấy vui vẻ hơn hẳn.
Giản Ngọc chưa kết hôn, không có người yêu, cũng không có con, đối với Lý Như Kiều mà nói thì đây là tin cực tốt rồi.
Lúc ăn cơm trưa, gương mặt của Giản Ngọc có chỗ xanh chỗ tím, đó là những vết đánh của Ôn Khanh Mộ.
Không phải là Giản Ngọc đánh không lại Ôn Khanh Mộ, mà là anh ta không muốn đánh trả, dù sao thì anh ta cũng tự ý mượn vợ của em trai mình.
Bầu không khí của bữa ăn này rất xấu hổ, nhưng Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly thì vẫn thân mật như trước.
Vốn dĩ Lý Như Kiều đang chuẩn bị rời đi, bây giờ lại đổi ý không đi nữa.
Ăn trưa xong, Ôn Khanh Mộ liền kéo Tô Lạc Ly vào phòng ngủ.
Anh bế cô lên như công chúa.
“Sao hôm nay anh lại về bất ngờ thế?”
“Vốn dĩ anh còn định tạo cho em một bất ngờ, không ngờ rằng em lại chuẩn bị cho anh một bất ngờ to như vậy.” Ôn Khanh Mộ nói một câu đầy ẩn ý.
“Em có tạo bất ngờ gì cho anh đâu. Em đã giải thích với anh rồi còn gì? Em và anh trai chẳng có gì với nhau cả. Anh cả chỉ muốn đuổi cô Lý đi nên mới nhờ em đóng giả người yêu anh ấy thôi.”
“Đóng giả thế nào, em mau kể lại hết từ đầu đến cuối cho anh đi! Hai người có ôm nhau không? Có hôn nhau không? Hay có làm gì thân thiết hơn nữa không hả?”
Ôn Khanh Mộ vẫn không chịu bỏ qua.
Gương mặt Tô Lạc Ly thì tỏ rõ vẻ không còn gì luyến tiếc với cuộc sống này nữa.
Tô Lạc Ly ôm chặt lấy cổ Ôn Khanh Mộ: “Chồng ơi, lâu lắm rồi chúng ta chưa được gặp nhau, em nhớ anh quá!”
Cô nũng nịu, nói với giọng cực kỳ nhẹ nhàng, khiến cho người ta nghe xong thì nhũn cả người ra.
Giọng nói ấy bay vào tai của Ôn Khanh Mộ, anh lập tức cảm thấy xương khớp của mình như tan ra.
“Em nhớ anh thật à?”
“Đúng rồi, em nhớ anh muốn chết, sau này đi công tác anh nhớ dẫn em đi theo nhé?”
Nét mặt Ôn Khanh Mộ vui hẳn lên, anh nhéo mặt Tô Lạc Ly: “Được rồi, lần sau anh sẽ dẫn em đi theo. Anh cũng nhớ em, Ly Ly, anh nhớ em điên mất.”
Ôn Khanh Mộ hôn sâu Tô Lạc Ly, vốn dĩ ban đầu anh chỉ định hôn một cái rồi thôi, nào ngờ bản thân hôn xong thì lại chẳng thể dừng lại nổi nữa.
Anh hôn một lúc thì nhận ra mình đã xuôi theo kịch bản của cô mất rồi.
“Tô Lạc Ly! Em dám dụ dỗ anh hả?”
“Dụ dỗ gì cơ?” Tô Lạc Ly chủ động hôn lên môi Ôn Khanh Mộ, chặn miệng anh lại.
Ôn Khanh Mộ cảm thấy bị thiếu oxy lên não, nên quyết định là không so đo với cô nữa, bây giờ cứ dạy cho cô một bài học đã rồi tính tiếp.
Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Tô Lạc Ly vẫn không thoát khỏi việc phải trả bài, cô đành phải kể hết những chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây cho Ôn Khanh Mộ.