Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1050


Ôn Khanh Mộ cũng cảm thấy kỳ lạ sau khi nghe Tô Lạc Ly kể lại.


“Bố em còn không tìm người tiếp tay chỉ là vì muốn người nhà thoát tội mà thôi, ông ta biết rằng nếu như thất bại chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Ông ta không muốn liên lụy đến bất kỳ ai, cho nên nhất định chỉ có thể làm chuyện này một mình, thật vĩ đại!”


Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy cay đắng.


Cùng là con cái, nhưng ông ta có thể làm mọi thứ vì Tô Nhược Vân và Tô Nhược Diệu, nhưng đối với bản thân và Tô Kiêm Mặc ông ta lại không muốn cho đi bất cứ thứ gì.


“Thôi, đừng để trong lòng nữa, không cần so đo với loại người này, anh sẽ tạo thêm áp lực cho phía cảnh sát, bảo họ hỏi ra từ miệng của Tô Khôn.”


Tô Lạc Ly cay đắng lắc đầu, “Ông ta sẽ không nói đâu, em hỏi ông ta có phải Tô Nhược Vân đưa thuốc cho ông ta không, ông ta đều vội vàng phủ nhận. Ông ta đã biết kết cục của mình rồi, chắc chắn sẽ không khai họ ra đâu.”


“Nếu ông ta không khai ra mà một mình gánh vác tất cả tội trạng, vậy thì chúng ta cũng không có chứng cứ đi bắt người.”


“Em đã mềm lòng làm sai một lần rồi, suýt chút nữa thì khiến con trai mất mạng, sao có thể để cho hung thủ thật sự làm tổn thương đến con trai mình nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật chứ!”


Đôi mắt của Tô Lạc Ly bùng lên sự hận thù.


“Lúc đầu nếu không phải do Tô Nhược Vân mang thai em mềm lòng mà tha cho cô ta một lần thì sẽ không có tất cả chuyện bây giờ rồi! Quan tâm cô ta có thai hay không làm gì chứ! Em đã dò hỏi rồi, cho dù cô ta có thai, nhưng nếu đúng là có tội thì cũng sẽ đợi cô ta sinh đứa bé ra rồi lập tức tống vào tù! Nếu con của cô ta mà đi theo người mẹ như vậy thì cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”


Ôn Khanh Mộ yêu chiều vuốt ve mái tóc dài của Tô Lạc Ly, “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”


“Cô ta làm đến mức không chút sơ hở, nhưng mà người làm gì ông trời đều nhìn thấy, làm chuyện trái lương tâm em không tin cô ta không sợ ma gõ cửa!”


Tô Lạc Ly ghé vào bên tai Ôn Khanh Mộ nói nhỏ.


Ôn Khanh Mộ cau mày duỗi ngón tay quẹt mũi Tô Lạc Ly.


“Đều nói lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất, anh thấy câu này không sai chút nào.”


“Cái gì mà lòng dạ phụ nữ là độc ác nhất!” Tô Lạc Ly đấm vào ngực Ôn Khanh Mộ.


“Sao lại không độc? Anh sắp phát độc mà chết rồi, mau đưa thuốc giải cho anh! Mau mau mau!” Ôn Khanh Mộ nói rồi kéo Tô Lạc Ly vào lòng hôn lên.


“Ôi, đang nói chuyện nghiêm túc mà, anh đừng nghịch!”


Trong lúc hai người đang đùa nghịch, giọng nói của Vương Vĩ từ ngoài cửa truyền đến.


“Cậu chủ, mợ chủ, ngoài cửa có bà Vương muốn gặp.”


“Bà Vương?”


“Vương Vãn Hương, mẹ kế của em, em biết ngay bà ta sẽ đến.”


Tô Lạc Ly không muốn hiểu về người nhà họ Tô. “Chỉ có một người thôi sao?” Tô Lạc Ly hướng ra ngoài hỏi.


“Đúng vậy, chỉ có một mình bà ta.”


“Quả nhiên Tô Nhược Vân không dám tới, cũng ngại tới, bảo bà ta đợi ở phòng khách.”


Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất nhàm chán, “Bà già kia thật nhàm chán, em thật sự muốn gặp sao?”


“Tại sao lại không gặp?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK