“Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh và Phương Đoá không hợp!”
“Cô còn nhỏ thì biết cái gì?”
“Cảm giác khi hai người đứng cạnh nhau không ổn, haiz… Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, anh thích là được. Anh giúp tôi việc lớn như vậy mà, anh yên tâm, sau này anh cần giúp chắc chắn tôi sẽ giúp.”
Lê Thấm Thấm cứ vậy ở lại chung cư của Mục Nhiễm Tranh, bình thường cô sẽ không ra ngoài, Mục Nhiễm Tranh thường xuyên phải đi làm, thi thoảng còn về nhà họ Mục ở, không ở đây nhiều.
Sau khi đóng máy một bộ phim, có lẽ cũng vì cân nhắc đến chuyện vun đắp tình cảm với Phương Đoá nên tạm thời anh không nhận phim mới mà về nhà nghỉ ngơi một thời gian.
Mục Nhiễm Tranh vừa về nhà đã nghe thấy tiếng đàn piano.
Sau khi đi vào, anh thấy Lê Thấm Thấm đang chơi piano.
Một bản nhạc đã kết thúc.
“Không ngờ cô còn biết chơi piano đấy!” Mục Nhiễm Tranh thật sự phải nhìn Lê Thấm Thấm bằng con mắt khác.
“Điều này rất kỳ lạ sao? Bốn tuổi tôi đã chơi piano, hình như tám tuổi trình độ piano đã đạt tới cấp mười. Sau khi mẹ qua đời thì tôi không còn chơi đàn nữa, đã rất lâu rồi không chơi nên hơi ngượng tay, ở đây chán nên chơi thôi.”
Lê Thấm Thấm đóng nắp đàn lại: “Sao đột nhiên anh lại về đây?”
“Tôi chuẩn bị nghỉ một thời gian.”
Mục Nhiễm Tranh chợt phát hiện cô gái có xuất thân như Lê Thấm Thấm chắc phải học các lớp nghệ thuật từ khi còn nhỏ, hẳn là cô không giống như những gì mọi người thấy.
“Ồ, vậy à, tôi đi tắm đây, anh làm việc của anh đi.” Lê Thấm Thấm đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đúng lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Mục Nhiễm Tranh không nghĩ nhiều, thầm nghĩ chắc là chuyển phát nhanh nên anh đi xuống lầu, khi nhìn thấy Phương Đoá qua mắt mèo, anh cực kỳ hoảng hốt!
Trong lúc hoảng loạn, Mục Nhiễm Tranh chạy lên lầu, lao thẳng vào phòng tắm.
“A…”
“Tôi đang tắm sao anh lại xông vào? Tên xấu xa!”
Mục Nhiễm Tranh vội vàng bịt mắt lại: “Bạn gái tôi đến rồi, cô mau trốn đi!”
“Hả? Nhưng tôi…”
Lê Thấm Thấm đã cởi quần áo, bắt đầu tắm.
“Nhanh lên, không kịp nữa rồi!” Mục Nhiễm Tranh lấy khăn tắm quấn quanh người Lê Thấm Thấm rồi kéo cô ra ngoài!
“Ít nhất anh cũng để tôi mặc quần áo đã chứ!”
“Không kịp, không kịp nữa rồi!” Mục Nhiễm Tranh nhìn quanh phòng: “Trốn ở đâu bây giờ?”
Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nhìn thấy tủ quần áo của mình: “Mau vào tủ đi!”
“Anh nhìn tôi mà bảo tôi trốn trong tủ á? Tủ này làm sao…”
“Đừng nhiều lời, mau vào đi!” Mục Nhiễm Tranh kéo tay Lê Thấm Thấm, mở cửa tủ rồi đẩy cô vào.