“Vậy được rồi.” Giản Ngọc miễn cưỡng đồng ý, thật ra anh ta cũng lo cho Tô Lạc Ly.
Cuối cùng Mục Chỉ Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, Ôn Hạo nhìn Mục Chỉ Huyên, cứ cảm thấy bà lạ lạ.
Ăn cơm xong, Mục Chỉ Huyên gọi Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ vào phòng ngủ.
Vẻ mặt của Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên khá nghiêm túc.
“Bố mẹ đang định tra khảo à? Ly Ly còn phải ngủ trưa đấy, có chuyện gì thì nói nhanh đi!”
Thái độ của Ôn Khanh Mộ rất tệ, Tô Lạc Ly khẽ lắc đầu nháy mắt ra hiệu với anh.
Ôn Hạo gật đầu với Mục Chỉ Huyên, Mục Chỉ Huyên lên tiếng.
“Tiểu Mộ, bố mẹ vẫn chưa nói cho con biết, thật ra con có anh em sinh đôi.”
“Là sao? Anh em sinh đôi?” Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên đến mức suýt rơi cằm xuống đất.
Tô Lạc Ly càng ngạc nhiên hơn.
“Đúng vậy, năm đó mẹ mang thai đôi nhưng vì mọi người có dòng máu ma cà rồng mà mẹ thì chỉ là một người bình thường nên sinh rất vất vả, lúc trở dạ thì nghìn cân treo sợi tóc.”
Nhắc đến chuyện đã qua, sắc mặt Ôn Hạo khó coi cực kỳ, ông ấy là người không muốn nhắc đến chuyện này nhất.
“Lúc sinh hai anh em con, mẹ thật sự đã vắt hết sức lực. Có lẽ vì lúc mang thai không chú ý lắm, cũng có lẽ vì năng lực của hai anh em con quá mạnh, một mình mẹ không thể cung cấp thêm năng lượng cho hai đứa nên…”
Mục Chỉ Huyên nói đến đây, giọng hơi nghẹn ngào.
Ôn Hạo nhẹ nhàng ôm vai Mục Chỉ Huyên: “Để anh nói vậy.”
Ôn Hạo bắt đầu kể tiếp theo lời của Mục Chỉ Huyên.
“Đứa con kia mới sinh ra đời đã không còn thở nữa, phong tục của ma cà rồng không có chôn cất, tất cả những ma cà rồng đã chết sẽ được đặt lên đỉnh núi để hấp thụ tinh hoa trời đất. Nghe nói làm vậy mới có thể tiến hành đầu thai, đương nhiên có thể đây chỉ là mê tín mà thôi.”
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly nhìn nhau, hai người đều thấy không thể tin nổi.
Đặc biệt là Tô Lạc Ly, dường như cô đã loáng thoáng đoán được gì đó.
“Nhưng bố cũng làm theo phong tục của ma cà rồng, đưa người anh đã chết của con lên đỉnh Rừng Zavala, mong kiếp sau thằng bé sẽ sống thật tốt.”
“Vậy là bố mẹ ném anh ta luôn à? Sao lúc trước bố mẹ không nói cho con? Mà bây giờ lại mang chuyện này ra nói làm gì?” Ôn Khanh Mộ cực kỳ khó hiểu.
“Tiểu Mộ, bởi vì bố mẹ phát hiện có thể thằng bé không chết.” Mục Chỉ Huyên dịu dàng nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Không chết? Sao lại thế được, xem như lúc đó anh ta không chết thì rừng rậm có nhiều thú dữ như vậy, cộng thêm việc mới là trẻ sơ sinh, không chết cũng phải chết!”
Bỗng nhiên nghe nói mình có một người anh, có lẽ vì không lớn lên cùng nhau nên anh không có tình cảm gì.
“Rất có thể không chết thật.” Lần này người nói lại là Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ ngạc nhiên nhìn Tô Lạc Ly: “Sao em biết?”
“Có lẽ số mệnh của đứa trẻ đó chưa đến lúc chết cho nên được sói trong rừng nuôi.”
“Có phải em mang thai rồi nên đầu óc không được bình thường không?” Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly vội lấy tay anh ra: “Em không giỡn với anh! Anh Ngọc được sói trong rừng nuôi.”