Tô Lạc Ly quay đầu đi, trong lòng tức giận khó có thể bình tĩnh được.
“Chị hận tôi như vậy thì sao có thể đối xử tử tế với con tôi được chứ?”
“Cô tin hay không thì tùy. Cô không tin tôi có thể nhờ người khác nuôi nấng con cô! Tôi đã từng nói rồi, tôi sẽ không vì ân oán giữa chúng ta mà làm gì con cô! Hơn nữa, năm năm sau cô ta tù lại có thể đón nó về!”
Thấy Tô Nhược Vân không tin mình, Tô Lạc Ly cũng có thể hiểu được. Cô ta cảm thấy bản thân tội lỗi nặng nề, mới không dám yên tâm giao đứa trẻ ra.
“Chị, chị thật sự không tha thứ cho tôi sao? Tôi cầu xin chị một lần cuối cùng được không?” Tô Nhược Vân nắm lấy tay Tô Lạc Ly nhưng vẫn không hết hy vọng, “Cho dù chị lừa tôi cũng được, chị tha thứ cho tôi đi.”
Cô ta chỉ muốn nghe được một câu “tha thứ” của Tô Lạc Ly.
“Tôi đã nói là tôi sẽ không tha thứ cho cô!”
Đột nhiên Tô Nhược Vân nắm chặt tay Tô Lạc Ly, trong tay cô còn có con dao mới cướp được từ trong tay cô ta!
Cô ta nắm lấy tay Tô Lạc Ly đâm thẳng con dao vào ngực mình!
“A… giết người!” Cách đó không xa vọng tới tiếng kêu gào!
Tô Lạc Ly sợ hãi nhìn Tô Nhược Vân cứ thế ngã xuống trước mắt mình.
Khi mọi người nhìn về phía bên này, trong tay Tô Lạc Ly vẫn đang giơ con dao!
Bên trên có máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống.
Tô Lạc Ly sợ hãi vội vàng vứt con dao đi!
Khi phản ứng lại, cô vội vàng kiểm tra người Tô Nhược Vân, “Mau chuẩn bị xe đến bệnh viện!”
Tô Nhược Vân nằm hấp hối trên mặt đất.
“Tô Nhược Vân, cô tội gì phải khổ như thế!”
Tô Nhược Vân ôm ngực cười tươi, “Chị, chị gái tốt của em, em xin lỗi, em thà để con em chết chứ không để nó rơi vào tay chị! Ha ha ha…”
“Cô là đồ điên!” Tô Lạc Ly nhận ra hình như Tô Nhược Vân hơi điên cuồng.
“Dù tôi có chết cũng phải kéo cô theo cùng, Tô Lạc Ly, tôi hận cô, không một ngày nào tôi không hận cô, dựa vào đâu mà cô luôn may mắn như vậy, anh Dịch dù đã cưới tôi nhưng vẫn nhớ mãi không quên cô, còn cô vừa rời khỏi anh ấy thì lập tức bước vào nhà giàu, cô tốt số thật đấy…”
Giọng Tô Nhược Vân càng ngày càng suy yếu.
“Tốt đến mức khiến tôi ghen tị… Tôi thật sự ghen tị với cô…”
“Ghen tị đến mức có thể khiến cô bất chấp tính mạng sao?”
“Dù sao mạng của tôi cũng không đáng tiền, sinh con xong tôi sẽ phải đi tù, cuộc đời tôi coi như xong, chết thì chết thôi, nhưng cô thì khác…”
Lúc này có tiếng bước chân vội vàng vọng tới.
Tô Nhược Vân liếc sang bên cạnh, dùng hết sức hô lên: “Chị, nếu giết em khiến chị hả giận thì em cũng bằng lòng!”
Nói xong câu đó, cô ta liền nhắm mắt lại.
Xe nhanh chóng đến nơi, mọi người đưa Tô Nhược Vân lên xe, Ôn Khanh Mộ biết chuyện cũng vội vã chạy tới.