“Anh uống say nên không nhớ nhưng em nhớ! Đã xảy ra rồi, xảy ra rồi mà! Em nói đã xảy ra là xảy ra rồi!” Lý Như Kiều tranh luận.
“Vậy cô miêu tả quá trình cho tôi đi, để tôi nhớ lại thử, đúng là tôi không nhớ rõ lắm.”
Giản Ngọc bước đến bàn ngồi xuống, rót cho mình một ly nước.
“Ừ thì đêm qua…”
Lý Như Kiều đang cố gắng nghĩ lời, “Em tới đây tìm anh có việc, sau đó chẳng phải anh đã uống say sao? Anh bế em lên giường, sau đó…”
Giản Ngọc bình tĩnh uống một cốc nước, “Được rồi, đừng bịa chuyện nữa.”
“Em không bịa, thật đấy!”
“Vậy cô giải thích xem, vì sao hai chúng ta đã làm chuyện đó mà quần áo trên người cả hai vẫn còn chỉnh tề?”
Lý Như Kiều vội vàng cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả thực quần áo trên người cô ta vẫn còn nguyên.
“Còn nói cái gì mà tôi bế cô lên giường? Hôm qua tôi uống nhiều quá, đi đứng còn loạng choạng chứ đừng nói là bế cô.” Giản Ngọc nói tiếp.
“Anh…” Lý Như Kiều không ngờ rằng mình lại bị vạch trần nhanh như vậy.
“Đi ra ngoài đi.”
Lý Như Kiều nhảy từ trên giường xuống, “Đại ca, sao anh không đồng ý để em làm người phụ nữ của anh? Em biết trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh, tại sao lại không thể?”
“Cô vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Năm nay em đã hai mươi tuổi, không còn là trẻ con nữa! Mười tám tuổi là đã trưởng thành, em đã trưởng thành được hai năm rồi! Pháp luật quy định nữ giới đủ hai mươi tuổi là có thể nhận giấy chứng nhận kết hôn!”
Lý Như Kiều gân cổ lên nói.
“Tôi bảo cô ra ngoài!” Giản Ngọc càng thêm mất kiên nhẫn.
“Đại ca!”
“Còn nói linh tinh nữa thì có tin tôi lập tức đuổi cô đi không? Tôi đưa cô về như thế nào thì có thể đuổi cô đi như thế!”
Giản Ngọc ném tách trà xuống đất.
Lý Như Kiều mếu máo, đành phải ủ rũ ra ngoài.
Cô ta lại thất bại một lần nữa.
Giản Ngọc liếc nhìn bóng lưng của cô, ký ức dường như trôi về thời gian bảy năm trước.
Bảy năm trước, đội của họ vừa mới được thành lập.
Giản Ngọc gặp Lý Như Kiều trên phố, năm đó Lý Như Kiều mới mười ba tuổi, vẫn còn là một cô bé ăn xin toàn thân đều bẩn thỉu.
Cô bé mười ba tuổi đã biết làm đẹp, biết trang điểm ăn diện, ngực cũng bắt đầu từ từ phát triển.
Nhưng khi đó Lý Như Kiều để tóc ngắn, hoàn toàn không nhận ra là một bé gái, Giản Ngọc còn tưởng cô là một bé trai.
Lý Như Kiều ăn trộm tiền của anh ta và bị anh ta bắt được, Giản Ngọc cũng cảm thấy cô bé ăn xin này đáng thương nên đã cho cô tiền, nhưng cô lại cứ đi theo anh ta như một cái đuôi vậy.