Ngay lúc anh chuẩn bị hôn Tô Lạc Ly thì âm thanh đó lại tiếp tục vang lên.
“Ùng ục…”
Âm thanh lần này còn vừa dài vừa kêu hơn âm thanh vừa nãy.
Tô Lạc Ly lập tức áp tai mình vào bụng Ôn Khanh Mộ.
“Đúng là bụng anh đang kêu này!”
“Anh đã một ngày chưa ăn gì rồi, không kêu mới lạ ấy.”
Ôn Khanh Mộ cũng hơi xấu hổ.
“Sao anh có thể không ăn gì cả một ngày chứ?”
“Từ sáng anh đã đến sân bay rồi.”
Tô Lạc Ly thấy hơi lúng túng, không biết nên làm thế nào. Cô đã lo là Ôn Khanh Mộ sẽ đến sớm, vì thế mỗi lần vừa có thông báo chuyến bay bị hoãn là cô đều lập tức nói cho anh biết.
Sao anh vẫn đến sớm như vậy?
Bấy giờ Ôn Khanh Mộ mới kể cho Tô Lạc Ly nghe những chuyện anh đã trải qua trong ngày.
“Dù là ở sân bay thì cũng có nhà hàng mà, anh không ăn chút gì ư?”
“Đồ ăn ở sân bay rất khó ăn!”
Tô Lạc Ly lắc đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, đã không ăn gì còn lý sự như vậy.
“Em đi làm chút đồ ăn cho anh nhé?”
“Cũng được, bổ sung thêm chút thể lực rồi lại làm.”
Tô Lạc Ly vỗ nhẹ một cái vào bụng Ôn Khanh Mộ.
“Làm cái gì mà làm, cho anh chết đói luôn bây giờ!”
Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy mặc quần áo, nhanh nhẹn xuống lầu, dù sao bây giờ cũng đã là một hai giờ sáng.
Để Ôn Khanh Mộ nhanh chóng được ăn chút gì đó, Tô Lạc Ly quyết định nấu mỳ cho anh.
Bát mỳ thơm phức đã được nấu xong, Tô Lạc Ly đặt bát đũa lên bàn ăn. Ôn Khanh Mộ dùng tay trái cầm đũa, sau đó lại đặt xuống.
“Sao thế?”
“Tay trái của anh không thể dùng đũa.”
Tô Lạc Ly khẽ vỗ lên đầu, quên mất là tay phải của anh đã bị thương.
Cô đành phải cầm đũa lên, đút cho Ôn Khanh Mộ ăn từng miếng một.
Ôn Khanh Mộ vô cùng hài lòng và mãn nguyện!
Không ngờ anh lại có được đãi ngộ này, hì hì!
Ăn xong hai bát mỳ lớn no căng bụng, Ôn Khanh Mộ vẫn không quên những lời nói trước khi ăn.
Anh kéo Tô Lạc Ly lên giường, lại “chiến đấu” thêm một hiệp nữa.
Cho đến khi trời cũng sắp sáng rồi, hai người họ mới nằm xuống giường ngủ một giấc ngon lành.
Mặc dù trời sáng rồi mới đi ngủ, nhưng giấc ngủ của họ vẫn vô cùng yên ổn và an tâm.
Lúc Ôn Khanh Mộ tỉnh lại đã là buổi chiều.
Nhìn người phụ nữ mình yêu nằm trong vòng tay của mình, anh mỉm cười.
Ôn Khanh Mộ tiến sát lại gần, khẽ hôn lên trán Tô Lạc Ly một cái.
Tô Lạc Ly hừ một tiếng rồi trở mình, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ.
Dù sao Ôn Khanh Mộ cũng đã hoàn thành công việc trước thời hạn, cả tuần này đều có thời gian ở nhà với Tô Lạc Ly nên anh dứt khoát ngủ cùng cô luôn.