Ôn Khanh Mộ cảnh giác nhìn xung quanh.
Tô Lạc Ly lúc này rõ ràng càng thêm lúng túng.
Ôn Khánh Mộ `. lại nhì Tô Lạc từ 9 “Tô Lạc Ly, hình như âm thanh phát ra từ người cô.”
Tô Lạc Ly nhếch mép cười: “Tôi đói, bụng kêu mà thôi”
“À..” Ôn Khanh Mộ à một tiếng, mang theo ẩn ý sâu xa.
“À gì mà à, chưa nghe thấy tiếng bụng kêu bao giờ à?” Tô Lạc Ly lầm bầm một câu.
Vua sói trắng liền ngoạm một bên đùi lợn rừng đi tới, đặt trước mặt Ôn Khanh Mộ, hai con thú một to một nhỏ.
không ăn hết con lợn rừng, mà còn để lại cho họ một bên đùi.
“Wow, chúng ta có thể nướng đùi ăn!” Tô Lạc Ly vuốt lông vua sói trắng: “Cảm ơn mày nha”
Chuyện làm đồ ăn, quả thật Ôn Khanh Mộ không giỏi, Tô Lạc Ly phải ở một bên chỉ huy.
Lúc này, vua sói trắng nằm bò cạnh chân Tô Lạc Ly.
“Ngoan quá, lần đầu tiên tôi thấy con sói ngoan thế nà Tô Lạc Ly vừa vuốt dọc bộ lông nó vừa nói.
Ôn Khanh Mộ nhìn vua sói trắng: “Nó thích cô”
“Hả? Thật sao? Sao anh biết?”
Tô Lạc Ly còn cho rằng con sói này luôn như vậy, vốn dĩ nó ngoan như này, là vì chủ của nó ở đây.
Ôn Khanh Mộ không thèm để ý, kể từ khi lần đầu vua sói trắng gặp Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã nhận thấy, vua sói trắng rất thích cô, từ trong ánh mắt của nó có thể thấy được.
Trong lòng Ôn Khanh Mộ thịch một tiếng, lẽ nào là vì máu của Tô Lạc Ly?
Anh suy nghĩ, tiếp tục nướng thịt, không ngừng xoay thịt theo hướng dẫn của Tô Lạc Ly.
Biết con sói này thích mình, Tô Lạc Ly càng nhìn nó càng thấy thích.
“Nó tên là Wing, là vua sói.”
“Khó trách, vừa rồi tôi bị đàn sói bao vây, nó đến kêu vài tiếng, đàn sói liền giải tán”
“Trên người cô có mùi của nó, vốn dĩ đàn sói không lập tức tấn công cô, chính là vì ngửi thấy mùi của vua sói, thế nhưng, mùi này lại không nồng đậm, vì thế, chúng nó cứ lưỡng lự không tiến tới”
“Thì ra là như vậy”
Tô Lạc Ly liền ôm lấy cổ vua sói trắng.
“Để trên người tao dính thêm chút mùi của mày, sau này đàn sói không dám bắt nạt tao nữa! Haha!”
“Tô Lạc Ly! Cô buông ra cho tôi!”
“Sao thế?”
“Không được ôm nó như thế! Mau buông ra cho tôi! Cô còn không buông ra, tôi giết chết nó!”
Ôn Khanh Mộ trừng mắt ghen ty!
Vậy mà cô lại dám ôm sinh vật giống đực khác thân mật như vậy! Cô không muốn sống nữa đúng không?
Tô Lạc Ly lập tức buông ra.
“Tô Lạc Ly, tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám ôm sinh vật giống đực khác, xem xem tôi có đánh cô không?”
Ôn Khanh Mộ gầm xong liền tiếp tục nướng thịt.
Sinh vật giống đực khác là cái quái gì?
Người đàn ông này… biến thái à?
Một lúc sau, đùi lợn bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người, Tô Lạc Ly bắt đầu chảy nước bọt.
Ôn Khanh Mộ xé một miếng đưa cho Tô Lạc Ly, cô cũng không để ý nhiều, ăn từng miếng lớn.
Ăn no, Tô Lạc Ly xoa bụng mình, cuối cùng cũng thoải mái.
“Đúng rồi, trên đường tìm tôi, anh có thấy điện thoại của tôi không?”
Ôn Khanh Mộ lấy một chiếc điện thoại trong túi ta, lắc lắc trước mặt Tô Lạc Ly, cô mỉm cười, định duỗi tay cầm lấy.
Ai ngờ người đàn ông này không phải muốn đưa điện thoại cho cô, mà vứt đi “vèo” một tiếng.
Vứt đi ngay trước mắt cô!
“Anh làm gì thế? Đấy là điện thoại của tôi!”
“Hỏng rồi” Ôn Khanh Mộ không nhịn được xỉa xói.
“Đó là chiếc điện thoại tôi mang theo mình suốt năm năm!”
“Hãng gì thế, vậy mà có thể dùng tận năm năm, về sau tôi mua lại công ty điện thoại kia”
Một chiếc điện thoại lại có thể dùng năm năm…
Ôn Khanh Mộ cũng khâm phục.
Tô Lạc Ly hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ, không nói gì, cho dù hỏng rồi, đó cũng là điện thoại của cô, không đến lượt anh xử lý nó!
“Được rồi, được rồi, về rồi mua cho cô cái mới!”
Gó tiền thì giỏi lắm sao?
Tô Lạc Ly chỉ có thể oán thầm hai câu.
Dù sao hôm nay là Ôn Khanh Mộ cứu cô, cô cũng không tiện đối chọi với anh, nhỡ chọc giận anh, anh vứt cô lại trong núi thì làm thế nào?
Cô nhịn!
Tô Lạc Ly ngáp một cái.
“Này, tôi ngủ đây nhá” Tô Lạc Ly nằm xuống bên cạnh sư tử vàng, chuẩn bị ngủ.
Ôn Khanh Mộ cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô.
Người phụ nữ này còn thật sự đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Trong núi bị bao phủ bởi một tầng sương mù, sương mù dày đặc, cực kì lạnh, chim đã hót vang, lảnh lót không ngừng.
Trên đỉnh đầu có lá bạch quả bay lượn, vừa khéo có một chiếc lá rơi xuống sống mũi Tô Lạc Ly, cô liền giật mình tỉnh giấc.
Tô Lạc Ly từ từ mở mắt, khuôn mặt đẹp trai của Ôn Khanh Mộ phóng đại trước mắt cô.
Đó là khuôn mặt đẹp trai mê người đến nhường nào!
Quả thật là đẹp trai xuất thần!
Ngũ quan như con lai đẹp trai góc cạnh thế này.
Mặt Tô Lạc Ly không khỏi hơi ửng đỏ, con của mình sau này, nếu có thể thừa hưởng gen xuất sắc như này, di truyền một nửa là đủ rồi.
“Nhìn đủ chưa?”
Ôn Khanh Mộ bỗng mở mắt, dọa Tô Lạc Ly giật mình.
“Ai nhìn anh chứ?” Tô Lạc Ly liền quay mặt đi.
“Ai nhìn thì người nấy biết” Ôn Khanh Mộ trực tiếp ngồi dậy.
Tóc của anh hơi rối, đôi mắt vừa tỉnh dậy, phủ một tầng sương, khiến đôi đồng tử màu lam hơi mơ màng.
Sau đó Ôn Khanh Mộ liền thấy tín hiệu bản trên bầu trời.
“Đi thôi”
Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly khỏi thảm cỏ, ôm cô đặt lên lưng sư tử vàng.
Nếu có điện thoại, cô nhất định sẽ chụp tự sướng thật nhiều ảnh, khoe khoang một lú!
c Đây là sư tử nha, chúa tể sơn lâm!
Vua sói trắng đi trước dẫn đường, nó chọn một con đường gần nhất, bọn họ đỉ khoảng một tiếng, cuối cùng cũng đến chân núi.
Ôn Khanh Mộ lại ôm Tô Lạc Ly xuống khỏi lưng sư tử.
Ôn Khanh Mộ thổi còi một tiếng, sư tử và vua sói trắng liền rời đi.
Trước khi đi, vua sói trắng còn quay đầu nhìn Tô Lạc Ly.
“Tạm biệt, bảo bối, tạm biệt!” Tô Lạc Ly ra sức vẫy tay.
“Gô vừa gọi chúng là gì?”
“À… Cái đó, bảo bị “Không được gọi!” Lại gầm lên.
“uệ Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly cả quãng đường, Doãn Cẩn đã dẫn người chờ ở bên ngoài.
“Anh đặt tôi xuống, tôi còn phải về đoàn phim một chuyến, cũng không biết bên kia tôi còn có cảnh phim cần quay không nữa”
Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly xuống, vô thức nhìn bên chân bị sưng tấy của cô.
“Cái dạng này của cô, còn hiếu thắng cái gì?”
Tô Lạc Ly thở dài: “Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn chiến đấu một mình, nếu tôi không hiếu thắng, không kiên cường một chút, đã sớm bị người ta hại chết cả trăm lần rồi, anh thả tôi xuống, chân tôi không sao, quay về đáp đá lên là được, giờ không còn đau nữa”
Một tay Ôn Khanh Mộ nhấc cằm Tô Lạc Ly lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.