Đây là một đêm hoang dã và điên cuồng, và cũng là một đêm rất ngọt ngào.
Ngày hôm sau, khi Ôn Khanh Mộ tỉnh dậy thì thấy Tô Lạc Ly bên cạnh vẫn đang say giấc.
Lời nói của cô tối qua vẫn văng vẳng bên tai anh.
“Chồng à, em thật sự rất yêu anh, rất rất yêu anh.”
“Chồng ơi, anh đừng rời xa em được không?”
“Chồng à, em sẽ dùng nửa đời còn lại để bù đắp cho anh.”
Từng câu từng chữ đều vô cùng ngọt ngào, rất hiếm khi Tô Lạc Ly không kiêng nể gì cả mà thổ lộ như vậy, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.
Nhưng từng câu từng chữ này lại ảnh hưởng sâu sắc đến trái tim của Ôn Khanh Mộ.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi ngủ tiếp.
Tô Lạc Ly không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc này mới mơ màng tỉnh lại, cô duỗi cánh tay, khi đang định duỗi tấm lưng mệt mỏi thì lại cảm nhận được một cảm giác mát lạnh ập đến.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn nóng bỏng và ẩm ướt đã ùa tới.
“Ưm… ưm…”
“Chào buổi sáng, à, chào buổi chiều.” Gương mặt tuấn tú của Ôn Khanh Mộ chậm rãi phóng to trước mắt Tô Lạc Ly.
“Sao anh không đi làm?” Tô Lạc Ly che miệng và ngáp một cái.
“Đêm qua em đã vắt kiệt sức anh rồi, dù sao hôm nay cũng phải để anh nghỉ ngơi một chút chứ?” Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ rất mơ màng.
“Vắt kiệt sức gì cơ?” Tô Lạc Ly còn chưa kịp phản ứng, đầu óc có chút đờ đẫn, cô vừa duỗi cánh tay ra thì phát hiện trên người mình mát lạnh, cô nhanh chóng vén chăn lên xem, sau đó lập tức đắp lại!
“Sao em không mặc quần áo?”
Ôn Khanh Mộ chỉ cong môi nhìn cô với vẻ xấu xa, anh không nói lời nào.
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhớ ra những gì đã xảy ra vào tối qua, cô nhớ mình vẫn đang uống rượu trong bữa tiệc đóng máy, sau đó Ôn Khanh Mộ đến đón cô, sau đó nữa thì…
Tại sao cô lại cảm giác như có một đoạn ký ức mơ hồ mà mình không nhớ ra nhỉ?
“Có phải em không nhớ rõ chuyện tối qua không?”
“Vâng.”
“Vậy để anh giúp em nhớ lại một chút, tối qua lúc ở trong xe, em cứ sờ đùi anh…”
“Anh nói vớ vẩn, không thể nào!” Cô tuyệt đối không phải như vậy!
“Sờ đến nỗi làm anh có phản ứng, em còn liên tục nói với anh rằng chồng ơi em yêu anh, em không thể rời xa anh, em cứ liên tục thổ lộ với anh, quyến rũ anh, sau đó chúng ta vừa về nhà đã bắt đầu… Nhưng là em chủ động, em có biết hôm qua mình điên cuồng nhường nào không?”
Ôn Khanh Mộ ghé sát vào khuôn mặt nóng bừng của Tô Lạc Ly, “Cứ muốn hết lần này đến lần khác, còn không cho anh dừng lại…”
“Đừng nói nữa!” Tô Lạc Ly lập tức bịt lỗ tai của mình, “Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện này, anh lừa em!”
“Không tin à? Vậy em ngồi dậy nhìn xem!” Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly dậy.
Trời ạ, đây là phòng của hai người họ ư?
Trên sàn nhà rất bừa bãi, nào là quần áo, tất, còn có đồ lót của cô!