Tô Lạc Ly cúp máy rồi gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, hai người trò chuyện một lúc.
Sau khi nói chuyện với anh xong, Tô Lạc Ly thấy thoải mái hơn, cúp máy và chuẩn bị quay về. Chợt phía sau vọng tới tiếng gõ cửa.
“Tôi có thể vào không?”
Tô Lạc Ly quay lại, nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên.
“Chị vào đi.”
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt riêng, bình thường đều có nhân viên công tác ở đó.
“Chị muốn gọi điện thoại à?” Tô Lạc Ly hỏi.
“Tôi tới tìm cô. Tôi qua chỗ cô ở thì bọn họ nói cô ở đây nên tôi qua đây gặp cô.”
“À…”
Tô Lạc Ly đột nhiên thấy căng thẳng, không biết Tiêu Mạch Nhiên tìm cô làm gì.
Tiêu Mạch Nhiên và Tô Lạc Ly ngồi đối diện nhau.
“Lạc Ly, tôi nói thẳng vào vấn đề luôn, hình như gần đây cô luôn trốn tránh tôi.”
Tô Lạc Ly hơi mím môi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào Tiêu Mạch Nhiên.
“Thật ra người nên lúng túng là tôi mới phải, cô không cần phải trốn tránh tôi, cô không làm gì sai cả.”
“Em…”
“Lạc Ly, tôi chưa từng hối hận vì đã giúp cô, tôi cũng không hối hận vì yêu A Khanh. Chuyện cô và A Khanh đã kết hôn quả thật làm tôi thấy hơi chấn động. Ban đầu, tôi cũng cho rằng hai người nên nói cho tôi biết sớm.”
Tiêu Mạch Nhiên nói tới đây lại rủ mí mắt xuống và cười gượng.
“Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, cảm thấy lựa chọn của hai người là đúng. Nếu hai người nói thẳng cho tôi biết, chỉ sợ tôi sẽ thấy rất mất mặt. Lạc Ly, chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua, được không?”
Làm Tô Lạc Ly rất ngạc nhiên khi thấy Tiêu Mạch Nhiên ung dung như vậy.
Cô càng tự ti hơn.
“Lạc Ly, cô đang lo tôi cướp chồng của cô sao?”
“Dạ?”
Tiêu Mạch Nhiên cười rạng rỡ.
“Cô yên tâm đi, tốt xấu gì thì tôi cũng là ảnh hậu, sao có thể làm kẻ thứ ba chứ? Nếu cô và A Khanh chưa kết hôn, có lẽ tôi còn có thể cạnh tranh công bằng với cô, nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, tôi còn chen chân vào nữa thì chẳng phải là kẻ thứ ba à?”
Tiêu Mạch Nhiên kéo tay Tô Lạc Ly qua.
“Tôi cũng là một người có tôn nghiêm, sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
Tiêu Mạch Nhiên vỗ nhẹ vào tay Tô Lạc Ly.
“Chúng ta vẫn là bạn chứ?”
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng bỏ xuống được vướng mắc trong lòng. Cô chợt phát hiện mình quá nhỏ bé trước mặt Tiêu Mạch Nhiên.
Hơn nữa, cô cũng khó tránh khỏi quá hẹp hòi rồi.
“Vâng.” Tô Lạc Ly trịnh trọng gật đầu.
Cảnh quay trong núi đã sắp xong.