Hai người ngồi vào một căn phòng nhỏ dành cho khách.
“Anh Ôn, hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều.”
“Có cái gì mà phải cảm ơn chứ?”
“Nếu như hôm nay anh không về kịp rồi nói cho tôi biết rằng chị Lạc Ly là vợ của anh, thì có lẽ tôi đã đi rồi.” Lý Như Kiều buồn buồn nói: “Nhưng mà, anh Ôn, tôi thấy rất tò mò, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và đại ca là gì vậy?”
“Anh ấy là anh trai tôi.” Ôn Khanh Mộ thẳng thắn.
“Anh trai của anh? Anh ruột ấy à, bảo sao nhìn hai người có vẻ giống giống nhau.” Lý Như Kiều rất ngạc nhiên, hóa ra là đại ca của cô ta không phải là cô nhi, mà vẫn có em trai. “Nhưng mà anh ấy họ Giản, còn anh là họ Ôn cơ mà?”
“Cái tên đó là do anh ấy tự đặt cho mình, đừng để ý làm gì.”
Câu nói của Ôn Khanh Mộ lộ rõ vẻ ghét bỏ mà anh dành cho Giản Ngọc. Anh nâng chung trà lên, sau đó nhấp một ngụm nước trà: “Cô thích anh ấy lắm à?”
“Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy, hay là anh giúp tôi đi nói chuyện với anh ấy đi. Tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi muốn hẹn hò với anh ấy. Từ năm mười ba tuổi tôi đã đi theo anh ấy rồi, mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, mãi đến khi…”
“Tôi không có hứng thú với chuyện cũ của hai người.”
Ôn Khanh Mộ lập tức cắt ngang lời của Lý Như Kiều, đại khái thì anh cũng hiểu được tình cảm của hai người này rồi.
Lý Như Kiều như vừa bị tạt một gáo nước lạnh rồi: “Chỉ tiếc là anh ấy vẫn luôn thích chị Lạc Ly.”
“Anh ấy nói như vậy với cô à?” Ôn Khanh Mộ đặt cốc nước xuống bàn.
“Đúng vậy, chính miệng anh ấy đã nói thế với tôi, bảo tôi tha cho anh ấy.”
“Đã đến lúc nào rồi mà vẫn còn nhăm nhe người phụ nữ của tôi!” Ôn Khanh Mộ lẩm bẩm.
“Anh nói gì đấy anh Ôn?”
“Tôi hỏi là liệu cô có chắc là muốn hẹn hò với anh ấy, muốn làm người phụ nữ của anh ấy không?” Ánh mắt của Ôn Khanh Mộ trở nên tâm thúy hơn hẳn.
Lý Như Kiều trịnh trọng gật đầu: “Nếu không thì tôi đã không chạy đến tận đây để tìm anh ấy.”
“Vậy cô có bằng lòng đợi một thời gian không?”
“Đợi? Đợi cái gì cơ?” Lý Như Kiều không hiểu ý Ôn Khanh Mộ cho lắm.
“Đợi thời cơ, tôi có thể giúp cô giành được anh ấy.”
“Thật vậy sao?” Lý Như Kiều mừng rõ, vội vàng túm lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ bằng cả hai cánh tay, Ôn Khanh Mộ liếc về phía tay của Lý Như Kiều bằng vẻ phát ghét khiến cô ta phải vội vàng thu tay mình lại.
“Xin lỗi, anh Ôn, anh muốn giúp tôi thật à? Anh co thể khiến tôi và đại ca hẹn hò với nhau thật à?”
“Chỉ cần cô chịu phối hợp với tôi, đợi đến thời điểm thích hợp là được.” Có vẻ như Ôn Khanh Mộ đã có kế hoạch riêng rồi.
“Tôi bằng lòng, tôi nhất định sẽ phối hợp với anh, anh bảo tôi đợi thì tôi sẽ đợi.” Tất nhiên là Lý Như Kiều sẽ không từ chối rồi, đây chính là tin cực tốt dành cho cô ta.
“Vậy thì từ giờ trở đi, đừng có quấn lấy anh ấy nữa, cô hãy bình tĩnh chờ thời cơ, khi nào thời gian chín muồi rồi thì tôi sẽ có cách.”