“Là muốn quay lại với em, nhưng em đã thẳng thừng từ chối anh ta rồi. Em nói với anh ta, em với anh ta chắc chắn không có khả năng.” Thái độ của Tô Lạc Ly vô cùng kiên quyết.
“Anh ta còn muốn quay lại với em, hai người ăn cơm còn nói đến chuyện quay lại sao? Tô Lạc Ly, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Tô Lạc Ly phát hiện, mình thật sự là càng giải thích càng sai, cô lập tức nhào vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Em còn có thể muốn thế nào nữa chứ? Chẳng phải muốn cùng anh với con sống vui vẻ sao, anh đừng nghĩ nhiều có được không? Không dễ gì mới về nhà một chuyến, ngày mai lại phải dậy sớm, lẽ nào anh không muốn… thân mật một chút à?”
Yết hầu Ôn Khanh Mộ trượt lên trượt xuống, quả thực chuyện này có sức cám dỗ quá lớn với anh.
Tô Lạc Ly đi quay phim, số lần về nhà đã ít lại càng thêm ít, hơn nữa trong nhà còn thêm một em bé nên số lần hai người thân mật thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Ngày mai chúng ta lại thảo luận chuyện này, việc chính quan trọng!”
Tô Lạc Ly cười ‘phụt’ một tiếng, cô biết ngay chiêu này có hiệu quả với anh mà.
Lại còn việc chính quan trọng.
Tô Lạc Ly thầm vui mừng, chỉ cần Ôn Khanh Mộ mắc cái bẫy này thì đảm bảo ngày mai anh sẽ quên sạch sành sanh.
Ôn Khanh Mộ đặt Tô Lạc Ly xuống giường, anh đã không nhịn được sức mạnh ‘nguyên thủy’ trong cơ thể từ sớm rồi.
Nhớ đến Mộ Dung Dịch muốn động tay động chân với người phụ nữ của anh, ngọn lửa trong anh lại phựt lên.
Tô Lạc Ly thấy Ôn Khanh Mộ nôn nóng như vậy, cô nhớ tới hôm đó Ôn Khanh Mộ cũng muốn cô hết lần này đến lần khác.
Có lẽ trước đó người đàn ông này đã biết người giúp cô là Mộ Dung Dịch rồi, sở dĩ không nói là sợ mình biết.
Ôn Khanh Mộ hôn lên môi Tô Lạc Ly rồi hướng xuống…
“Cốc cốc cốc…”
“Cậu chủ, em bé khóc mãi không ngừng, không biết có chuyện gì nữa!” Ngoài cửa truyền đến giọng của người giúp việc.
Hai người giật mình, sắc mặt Ôn Khanh Mộ vô cùng khó coi, anh ghét nhất là lúc này có người đến quấy rầy!
“Em đi xem thử, sẽ quay lại ngay.” Tô Lạc Ly vội chỉnh lại quần áo của mình rồi chạy ra ngoài.
“Hóa ra mợ chủ về rồi.”
“Sao lại khóc mãi vậy?”
Lúc Tô Lạc Ly bế em bé lên thì em bé lập tức ngừng khóc.
“Tám mươi phần trăm là nhớ mẹ rồi, mợ xem, mợ bế là hết khóc ngay.”
Tô Lạc Ly cho con bú, dỗ con ngủ rồi quay về phòng.
Ôn Khanh Mộ mặt mày tối sầm nằm trên giường.
“Con không sao, thằng bé nghịch quá thôi.”
Tô Lạc Ly lại nằm lên giường, Ôn Khanh Mộ chẳng quan tâm ba bảy hai mốt gì mà dứt khoát đè cô dưới thân.