Kết quả là Tô Lạc Ly còn chưa kịp đếm thì Ôn Khanh Mộ đã ngồi dậy ‘vèo’ một phát.
“Đang đêm hôm khuya khoắt, em có để cho người ta ngủ hay không? Muốn làm phải không? Nào! Cho em thỏa mãn!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ lập tức bổ nhào về phía Tô Lạc Ly.
“Ai muốn làm với anh chứ!” Tô Lạc Ly thuận thế né tránh.
“Vậy rốt cuộc em muốn làm gì?” Ôn Khanh Mộ tức giận.
“Tại sao anh lại trốn tránh em?”
“Ai trốn tránh em? Anh họp đến muộn như vậy nên mệt rồi!” Ôn Khanh Mộ quay đầu đi, không nhìn Tô Lạc Ly.
“Rõ ràng là anh đang trốn tránh em mà còn kiếm cớ!”
Tô Lạc Ly quan sát Ôn Khanh Mộ.
“Được rồi! Em muốn làm gì thì làm đi! Anh cũng đâu có ngăn cản em! Muốn đóng phim thì đóng phim đi!”
Ôn Khanh Mộ vung tay lên, gầm lên một tiếng với vẻ rộng lượng.
Sau khi nghe những lời của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly sững sờ.
Thật ra Ôn Khanh Mộ đã có đáp án, anh chỉ muốn cứ kéo dài thời gian, không nói mà thôi. Anh nói muộn một ngày thì có lẽ Tô Lạc Ly sẽ ở nhà thêm một ngày.
Vành mắt Tô Lạc Ly không khỏi ẩm ướt, người đàn ông của cô đã quen với việc tự chịu ấm ức để giúp vợ mình đạt được mục đích.
Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly vẫn không nói gì nên lúc này mới quay đầu lại, kết quả là vừa nhìn đã thấy vành mắt cô đỏ hoe, trong hốc mắt cũng rưng rưng nước mắt.
Anh lập tức ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh không nên quát em, em muốn đóng phim thì đi đóng phim đi, anh không ngăn cản em, em muốn làm gì thì làm, anh đều sẽ ủng hộ em, đừng khóc nữa.”
Ôn Khanh Mộ đau lòng giúp Tô Lạc Ly lau nước mắt.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, cô vừa cảm thấy đau lòng lại vừa buồn cười, tám mươi phần trăm là người đàn ông này cảm thấy mình đã nói nặng lời, vì vậy anh nhanh chóng nhận lỗi.
“Đừng khóc nữa, Ly Ly, là lỗi của anh được chưa? Em mắng anh vài câu, nếu không thì đánh anh mấy cái cũng được.”
Hai tay Tô Lạc Ly ôm mặt Ôn Khanh Mộ, sau đó cô dùng sức hôn chụt lên môi anh, khiến Ôn Khanh Mộ lập tức trở nên hoang mang.
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly bật cười.
“Hơn nửa đêm rồi mà em còn vừa khóc vừa cười, rốt cuộc là em muốn thế nào?”
“Xin lỗi chồng, đáng lẽ em không nên giày vò anh như vậy. Em biết anh không muốn để em ra ngoài đóng phim, em cũng muốn ở nhà với anh, nhưng em thực sự luyến tiếc nghề nghiệp của mình.”
Ôn Khanh Mộ thở dài, anh vuốt mái tóc dài của Tô Lạc Ly.
“Em đồng ý với anh rằng mỗi năm em chỉ đóng một bộ phim, tất cả thời gian còn lại em đều ở nhà với anh và bé cưng, được không anh?”
“Thật sao? Vậy lỡ như một năm mà em đồng thời ưng cả hai kịch bản rất hay thì sao?”
Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không tin lời nói của Tô Lạc Ly!