Mục Chỉ Huyên đứng ngoài cửa.
“Gì vậy mẹ? Phá hỏng chuyện tốt của con rồi!” Câu sau hiện rõ giọng điệu trách móc.
“Mẹ biết ngay con không làm chuyện gì tốt lành hết! Con không biết Lạc Ly đang mang thai à? Con không biết kiềm chế chút hả! Con nhìn xem con có ra dáng làm bố không?”
Mục Chỉ Huyên nghiêm mặt mắng một trận.
Bà nhìn gương mặt đỏ ửng của Tô Lạc Ly là thấy giận sôi máu.
Vốn dĩ cho rằng trời còn sớm, hai đứa đâu đến nỗi này, chắc là sẽ tâm sự, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Sao con lại không ra dáng làm bố? Đương nhiên con biết Ly Ly mang thai rồi!”
“Con biết mà còn…”
Có vài câu Mục Chỉ Huyên cũng ngại nói ra: “Đêm nay để Lạc Ly lên lầu ngủ, con thì ngủ phòng này, đi, Lạc Ly, mẹ dẫn con lên lầu.”
Mục Chỉ Huyên nói rồi nắm tay Tô Lạc Ly chuẩn bị lên lầu.
“Mẹ làm gì vậy?” Ôn Khanh Mộ vội vàng kéo Tô Lạc Ly lại, ôm chặt vào lòng mình: “Tụi con không được ngủ chung à?”
“Mẹ không nói hai con không thể ngủ chung, Lạc Ly có thai, ít nhất con phải kiềm chế chút chứ! Bôn ba vất vả lâu vậy rồi, mẹ đã nói với bác sĩ Hách là ngày mai đến nhà bà ấy khám thử, trước khi xác định đứa nhỏ không sao thì con không được làm gì cả!”
“Vậy em cũng đâu được tách chúng con ra? Hôm nay con muốn ngủ chung với Ly Ly đấy!”
“Con…” Hôm nay Ôn Khanh Mộ làm Mục Chỉ Huyên tức muốn chết.
“Con sẽ cố nhịn!” Ôn Khanh Mộ bất lực nói.
Tô Lạc Ly ở bên cạnh không nói câu nào cúi đầu nhịn cười.
“Vậy hai đứa lên lầu ngủ đi, phòng con nhỏ quá.”
“Không đi! Được rồi được rồi, mẹ đừng quan tâm nữa!”
Nói rồi Ôn Khanh Mộ đẩy Mục Chỉ Huyên ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ lập tức khoá cửa phòng thật kỹ.
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.
“Em còn cười! Có gì buồn cười đâu? Mẹ anh đến thời kỳ mãn kinh rồi! Càng ngày càng thích lằng nhằng!”
“Em cảm thấy tốt mà!”
Mục Chỉ Huyên về đến phòng ngủ của mình cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, ngồi trên giường, bỗng lòng cảm xúc ngổn ngang.
Ôn Hạo bước đến thấy bà là lạ nên hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Anh còn nhớ con trai của chúng ta không?”
“Con trai? Chẳng phải em mới sang phòng thằng bé à?”
“Không, ý em là đứa kia.”
Nhắc tới người con trai khác của bọn họ, Ôn Hạo cũng ngẩn ra, dường như phần ký ức đó đã bị phong ấn trong con sông dài ký ức.
“Thôi, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nhắc lại nữa, ngủ sớm đi, mai anh còn phải xử lý gia tộc Butt.”
Mục Chỉ Huyên cũng không nói gì thêm, nằm xuống, bà biết sợ rằng bây giờ Ôn Hạo không có thời gian quan tâm đến chuyện này, cứ chờ sau khi xử lý chuyện gia tộc Butt rồi hẵng bàn sau.