Nghĩ đến đây, Ôn Khanh Mộ bước nhanh về phòng ngủ, Tô Lạc Ly đang trải ga giường, Ôn Khanh Mộ đi tới bế cô ném lên giường.
Tô Lạc Ly giật mình: “Anh làm gì thế? Làm người ta sợ chết khiếp!”
“Cháu trai đã làm rồi, anh cũng không thể để nó hơn anh được đúng không? Nhanh lên chút!”
“Hai người họ thật sự đã…” Tô Lạc Ly mím môi cười trộm, có cảm giác như người mẹ đã nhìn thấy ‘con trai lớn khôn’.
“Này… tắt đèn!”
Ôn Khanh Mộ thuận thế tắt đèn, nóng lòng đè người xuống: “Anh đào yêu dấu ơi, anh tới đây!”
“Đáng ghét!”
Tô Lạc Ly vẫn luôn cho rằng sau khi Ôn Khanh Mộ giải phong ấn rồi thì chuyện giường chiếu của anh chắc là sẽ nới lỏng ra đôi chút, nhưng cuối cùng cô mới phát hiện, giải phong ấn khiến Ôn Khanh Mộ không còn khả năng đặc biệt, sức mạnh và tốc độ cũng không tốt như trước, nhưng thời gian dành cho chuyện giường chiếu này thì vẫn vậy…
Nhu cầu của anh về phương diện này vẫn luôn cao như vậy.
Đặc biệt là sau khi cô sinh con trai, cơ thể đã hồi phục, người đàn ông này như được gỡ bỏ lệnh cấm.
Trong phòng tràn ngập tiếng vui cười của hai người, hơi thở cũng ngày càng gấp gáp.
Căn phòng yên tĩnh mờ tối chỉ nghe thấy âm thanh mờ ám của hai người.
“Hì hì hì…” Đột nhiên, tiếng cười của trẻ nhỏ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh!
Kinh dị quá đi mất!
Ôn Khanh Mộ bỗng chốc như bốc hỏa, Tô Lạc Ly cũng giật cả mình, vén chăn lên nhìn thì thấy một bóng dáng nhỏ xíu đang đứng ở đầu giường cười ‘hì hì’.
“Oắt con! Con đến đây lúc nào?” Ôn Khanh Mộ lập tức gào lên.
Tô Lạc Ly toát cả mồ hôi lạnh, rõ ràng cô nhìn thấy hai con trai đã ngủ rồi nên mới về phòng ngủ mà! May mà hai người họ vẫn chưa vào đề chính, Tô Lạc Ly vội cài lại cúc áo rồi mở đèn lên.
Tam Tam lập tức trèo lên giường, vén chăn của hai người lên như đang tìm gì đó.
“Con làm gì thế Tam Tam?”
Tam Tam chớp đôi mắt ngờ vực nhìn Tô Lạc Ly: “Mẹ, anh đào đâu? Con cũng muốn ăn anh đào!”
Mặt Tô Lạc Ly bỗng chốc như rỉ máu.
Anh đào…
“Anh đào không phải cho con ăn, mau biến về phòng đi!” Ôn Khanh Mộ ghét nhất là lúc làm được một nửa thì bị con trai đến quấy rầy!
Chuyện này không chỉ xảy ra một hai lần.
Tam Tam lập tức rúc vào lòng Tô Lạc Ly: “Mẹ, em muốn ngủ với mẹ… tối quá mẹ còn nói hôm nay ngủ với con.”
Ôn Khanh Mộ nhìn ‘móng vuốt’ của Tam Tam đang để ở ngực Tô Lạc Ly thì lập tức đi tới kéo Tam Tam ra khỏi ngực Tô Lạc Ly rồi để cậu bé lên giường, ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình.
Đây là địa bàn của anh!
Trước đây thằng nhóc này nhỏ quá, để nó chiếm đất của anh lâu quá rồi, giờ còn muốn tranh với anh sao?
Không có cửa đâu!