“Đừng lo lắng, chỗ tôi không có ai cả, là nơi an toàn nhất, mau đi thôi.”
Dạ Bân gọi một nhân viên giúp anh ta đỡ Ôn Khanh Mộ lên xe, sau đó anh ta và Tiêu Mạch Nhiên cùng nhau đến nhà của Tiêu Mạch Nhiên.
Ôn Khanh Mộ vẫn ngủ rất sâu.
“Dạ Bân, ở đây có tôi là được rồi, câu đợi ở bên ngoài đi, không chừng buổi tối sẽ có phóng viên nằm vùng gì đó.”
“Vậy được, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Tiêu Mạch Nhiên gật đầu.
Dạ Bân bước ra ngoài.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn Ôn Khanh Mộ nằm trên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ đang nhắm nghiền mắt, trên gương mặt cô ta hiện lên một nụ cười hờ hững.
Ngón tay cô ta khẽ lướt nhẹ trên làn da của anh.
“A Khanh, em biết là anh không hề vô tình vô nghĩa với em mà…”
Giọng nói của cô ta đầy quyến luyến và uyển chuyển.
Tiêu Mạch Nhiên không chút do dự, cô ta chầm chậm quỳ xuống bên cạnh giường, cầm con dao gọt hoa quả đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc tủ đầu giường.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, con dao gọt hoa quả lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Cô ta tháo chiếc vòng mã não đỏ trên cổ tay xuống, để lộ ra một dấu răng trên đó.
Sau đó đặt con dao lên cổ tay.
Dường như Tiêu Mạch Nhiên đã hạ quyết tâm rất lớn, cô ta nhắm mắt lại, dùng lực cứa một nhát.
Cùng một trận đau buốt truyền đến, cô ta lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.
Tiêu Mạch Nhiên không chậm trễ một chút nào, cô ta lập tức đưa cổ tay lên bên miệng Ôn Khanh Mộ, dùng tay còn lại mở miệng anh ra.
Máu tươi thuận theo cổ tay Tiêu Mạch Nhiên nhỏ vào miệng Ôn Khanh Mộ từng giọt một.
Ôn Khanh Mộ cũng nuốt xuống theo bản năng.
Dạ Bân vẫn luôn ngồi đợi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại đứng dậy, nhìn bốn phía bên ngoài qua ô cửa sổ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Ôn Khanh Mộ nằm trên giường của Tiêu Mạch Nhiên, anh từ từ mở mắt, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Đây là đâu?
Sao mình lại ở đây?
Anh ngồi dậy trên giường, anh có thể cảm nhận rõ cơ thể mình đã có sức lực, không còn yếu ớt, chỉ muốn ngủ như trước nữa.
Một giây sau, anh nhìn thấy Tiêu Mạch Nhiên đã ngất xỉu ở bên giường!
“Mạch Nhiên! Mạch Nhiên!” Dạ Bân gõ cửa ở bên ngoài.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhảy xuống giường, bế Tiêu Mạch Nhiên lên giường.
Mãi một lúc lâu không nghe thấy tiếng động gì nên Dạ Bân lập tức đẩy cửa bước vào.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đáng lẽ tôi nên hỏi cậu câu này mới đúng!” Ôn Khanh Mộ hỏi vặn lại.
Ôn Khanh Mộ đột nhiên nhìn thấy vết thương trên cổ tay Tiêu Mạch Nhiên, vết cắt của cô ta không sâu, cũng không làm bị thương đến động mạch, lúc này nó đã đóng vảy.