“Có phải cậu nghĩ hơi xa rồi không?”
“Không xa chút nào! Đó là vợ của em đúng không, là em dâu của anh đúng không, con trai em là cháu anh đúng không?”
“Cậu có thể để tôi yên tĩnh được không?” Giản Ngọc vỗ đầu nhắm mắt lại, dựa vào giường.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, bản thân anh ta cũng không thể chịu được.
“Yên tĩnh cái con khỉ ấy! Theo em thì vừa hay em vừa mới kết hôn, bây giờ có thời gian, mau tiến hành chuyện của hai người luôn đi.”
Ôn Khanh Mộ rất có uy lực giải quyết dứt khoát.
“Tiến hành chuyện gì?”
“Phí lời, đương nhiên là kết hôn rồi!”
Giản Ngọc trợn mắt, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, luôn cảm thấy từ này không có bất kỳ liên quan gì đến cuộc đời mình.
“Sao vậy? Ngủ với con gái nhà người ta lại không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”
Giản Ngọc liếc nhìn Ôn Khanh Mộ, “Sao cậu lại gấp gáp như vậy? Không phải cậu chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật với Lạc Ly sao? Chuyện này tôi sẽ tự mình giải quyết, cậu đi đi.”
“Anh muốn giải quyết như thế nào? Biến mất? Phủi mông bỏ đi? Chuyện này tuyệt đối không được như vậy! Em nói cho anh biết, Ly Ly sẽ khinh thường anh!”
Giản Ngọc không nói gì, có thể anh ta cũng coi thường chính mình.
Ôn Khanh Mộ vội vàng sát lại chỗ Giản Ngọc, “Tình cảm có thể bồi dưỡng, lúc trước em và Ly Ly cũng là lên giường trước, sau đó mới có tình cảm. Người ta nhỏ hơn anh mấy tuổi lận, trâu già gặm cỏ non, hời cho anh quá!”
“Có thể đừng nói nữa không!” Giản Ngọc thật sự rất buồn bực, khó chịu quát.
“Được, được rồi, em không nói nữa, anh tự mình nghĩ đi, em không có tâm tư để quan tâm đến chuyện rắc rối này của anh đâu! Vốn dĩ là em mới kết hôn tâm trạng rất tốt, đều bị anh làm loạn lên rồi!”
Ôn Thanh Mộ hớn hở đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đột nhiên thò đầu vào.
“Đêm qua là đêm đầu tiên của anh đúng không? Thế nào, có phải rất sướng không?”
“Khốn kiếp!” Giản Ngọc cầm gối lên ném về phía Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng chạy trốn. Dù sao thì cũng là anh em ruột, anh vẫn hiểu rất rõ, Ôn Khanh Mộ cảm thấy nếu anh tiếp tục nói nữa thì Giản Ngọc có lẽ sẽ nghi ngờ. Dù sao thì Giản Ngọc cũng là người rất đa nghi.
Trở lại phòng ngủ, Tô Lạc Ly đang kéo Lý Như Kiều nói chuyện.
Khi Ôn Khanh Mộ quay lại, Lý Như Kiều lập tức căng thẳng, “Anh ấy đồng ý chưa?”
“Tám chín phần mười.” Ôn Khanh Mộ vô cùng tự đắc.
“Thật sao? Đại ca sẽ lấy tôi à?” Lý Nhược Ngôn hai mắt sáng lên.
“Tôi đã nói với cô rồi, cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh ấy lấy cô!”
Lý Như Kiều lúc này mới yên tâm, “Vậy tôi về phòng đây.”
Cô ta mỉm cười rời đi.
Tô Lạc Ly vô cùng lo lắng, “Rốt cuộc cách này của anh có được không đấy? Đừng để sau này mất cả chì lẫn chài, như vậy thì đúng là đã hại con gái nhà người ta.”
“Em yên tâm đi, đối phó với tên đó không vấn đề gì!”
Tô Lạc Ly không nói gì, nhưng cô mơ hồ cảm thấy chuyện này vẫn chưa ổn thỏa.