Cửa hàng của STONE cũng bắt đầu quá trình chuẩn bị.
Tô Lạc Ly không phải nhà thiết kế nên không biết nhiều về sự hoạt động của studio, cô tới đây cũng không giúp được gì, ngồi một mình trong phòng làm việc như thể đang trốn tránh điều gì đó.
“Chị.” Tô Kiêm Mặc gõ cửa rồi bước vào.
“Sao vậy?” Tô Lạc Ly cố gắng vực dậy tinh thần.
“Giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em, nói rằng phải nộp trong vòng một tuần.”
Tô Lạc Ly không ngạc nhiên chút nào.
“Quần áo của LOVE đã bán hết, chắc chắn bọn họ phải nắm chắc tình thế này mà nhanh chóng ra thêm một số kiểu dáng mới. Chị đã xem rồi, quần áo của LOVE được giới hạn trong độ tuổi từ hơn mười đến hơn hai mươi. Quần áo trước đó của giáo sư Lâm bọn em đều là kiểu dáng nổi tiếng, ông ta không thể thiết kế được nên đương nhiên cần thiết kế của bọn em.”
“Vậy bọn em phải làm sao? Có nộp bài tập này hay không đây?”
“Tất nhiên là phải nộp bài tập rồi.”
“Hay là bọn em đánh lừa là xong?”
Tô Kiêm Mặc nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này, cậu lắc đầu.
“Không được, rất khó để lừa được giáo sư Lâm. Nếu thầy ấy cảm thấy không đạt tiêu chuẩn thì chắc chắn thầy ấy sẽ bắt bọn em làm lại, nếu như vậy thì rất lãng phí thời gian, cũng lãng phí tinh thần và sức lực.”
Tô Lạc Ly suy nghĩ một lúc.
“Các em vẫn cứ nộp bài tập như bình thường, nhưng phải giữ lại bản thảo.”
Tô Kiêm Mặc khẽ gật đầu.
“Chị ơi, bây giờ bọn em đang thiết kế quần áo mùa hè, một vài bạn trong lớp em đều có ý tưởng đặc biệt. Chị đừng lo, nhất định STONE chúng ta sẽ thống trị mùa hè năm nay!”
Hiếm khi thấy Tô Kiêm Mặc có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Tô Lạc Ly nở nụ cười kiêu hãnh.
Trước đây cô luôn cảm thấy cậu rất trầm tính, rất ngoan ngoãn, nhưng bây giờ cô mới phát hiện thật ra cậu cũng là một chàng trai có ước mơ và sẵn sàng theo đuổi.
“Chị tin là em có thể.”
“Đúng rồi chị à, anh rể vừa mới trở về, chị không cần trông coi ở đây đâu, chị về nhà với anh rể đi ạ.”
“Được.”
Tô Kiêm Mặc đi ra ngoài.
Bởi vì mấy ngày nay cậu không về nhà nên đương nhiên không biết chuyện hai người họ cãi nhau.
Họ đã ở riêng được ba ngày rồi.
Quả thực Ôn Khanh Mộ sắp phát điên lên rồi.
Anh gần như đã thức trắng ba đêm không ngủ, không có Tô Lạc Ly ở bên cạnh, anh không thể nào ngủ ngon giấc được!
Tô Lạc Ly cũng vậy ư?
Tô Lạc Ly vừa về đến nhà thì phát hiện Tiêu Mạch Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha nhà mình!
Đây đúng là khách quý!
Lần trước cô bị bắt cóc, sau khi trở về thì chưa từng gặp lại Tiêu Mạch Nhiên lần nào nữa.
“Chị Mạch Nhiên, sao hôm nay chị lại có thời gian tới đây vậy?” Tô Lạc Ly bước đến sô pha và ngồi xuống.
“Tôi tới thăm cô một chút.” Mặt mày Tiêu Mạch Nhiên rất rạng rỡ.
Tô Lạc Ly cũng nghe nói Tiêu Mạch Nhiên sống trong hoa viên Crystal, phải an dưỡng xong mới rời đi.
“Lạc Ly, tôi nghe nói cô và A Khanh cãi nhau…”