Một lúc sau Lê Thấm Thấm đã có thể ôm chó con trong lòng, cô không còn quá sợ nữa.
“Mẹ tôi sợ chó, cũng dị ứng với lông chó, còn từng bị chó cắn nên bà không bao giờ cho tôi chạm vào chúng, từ nhỏ tôi đã luôn sợ những thứ có lông. Hế, chân này của nó bị sao thế?”
“Lúc mới sinh không chú ý nên nó bị đè vào rồi thọt.”
“Thật đáng thương.”
“Cô đặt tên cho nó đi, nó vẫn chưa có tên.”
Lê Thấm Thấm nhìn chiếc chân bị tật đó: “Chúng ta gọi nó là Táo đi.”
“Táo? Cô thích ăn táo à?”
“Cái gì chứ? Không phải có câu ‘Thượng đế thích ai thì sẽ cắn người đó thêm một cái’ sao? Tôi quên mất câu đó thế nào rồi, tóm lại là quả táo bị cắn một miếng đó.”
Mục Nhiễm Tranh xoa đầu chó con: “Táo à, sau này mày có tên rồi.”
Táo ổn định cuộc sống ở nhà Mục Nhiễm Tranh.
Đồng thời, Mục Nhiễm Tranh và Phương Đoá cũng bắt đầu chuẩn bị đính hôn. Vì Mục Nhiễm Tranh là người của công chúng, mà anh cũng không định công bố tin mình kết hôn sớm như vậy, dù sao anh cũng là thần tượng của bao cô gái, nếu công bố tin này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
Mà Phương Đoá cũng rất tán thành quyết định của Mục Nhiễm Tranh, điều này khiến nhà họ Mục một lần nữa cảm thấy Phương Đoá thực sự là một cô gái tốt và biết điều.
Mặc dù lễ đính hôn không tổ chức hoành tráng, nhưng người nhà họ Mục cảm thấy cũng không thể để Phương Đoá chịu thiệt thòi nên vẫn chuẩn bị đàng hoàng.
Lê Thấm Thấm vẫn sống ở nhà Mục Nhiễm Tranh, mấy ngày nay cô và Táo ngày càng thân thiết hơn.
Mục Nhiễm Tranh đứng một mình trước cửa sổ ngắm trăng, Lê Thấm Thấm bế Táo đi vào.
“Anh sắp đính hôn rồi mà sao nhìn có vẻ buồn thế?”
Mục Nhiễm Tranh nở nụ cười gượng gạo: “Đính hôn hẳn là một chuyện rất vui nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, đính hôn xong chẳng phải sẽ chuẩn bị kết hôn sao? Đây là chuyện vui mà, vui lên đi!” Lê Thấm Thấm vỗ vai Mục Nhiễm Tranh: “Táo, bố con sắp đính hôn rồi!”
“Bố?” Mục Nhiễm Tranh không quen với xưng hô này.
“Anh là bố của Táo, tôi là mẹ của Táo! Những nhà khác nuôi thú cưng chẳng phải cũng đều như vậy sao?” Lê Thấm Thấm cười rạng rỡ.
Táo giãy giụa trong lòng Lê Thấm Thấm có vẻ muốn xuống đất, cô đành đặt nó xuống.
“Tuy chân Táo bị tật một chút nhưng nó chơi rất vui. Hôm nay tôi được truyền cảm hứng từ Táo, tôi sẽ làm một bộ truyện tranh nhẹ nhàng để xoa dịu tâm hồn dựa trên hình mẫu của Táo, sau đó kết hợp với các truyện tranh trước đây của tôi, tôi nghĩ chắc chắn sẽ rất được mọi người đón đọc, anh nghĩ sao?”
Đây là lần đầu tiên Lê Thấm Thấm muốn vẽ đến vậy, cô muốn làm tốt chuyện này, không muốn tiếp tục sa sút tinh thần nữa.
Mục Nhiễm Tranh nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt của Lê Thấm Thấm, anh nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào trong cô, đó là một bước nhảy vọt trẻ trung khiến người ta say mê.
Lê Thấm Thấm phát hiện Mục Nhiễm Tranh nhìn mình chằm chằm thì đỏ mặt.
“Trên mặt tôi có gì à?”
“Không phải!” Mục Nhiễm Tranh xấu hổ vội quay đầu đi.