“Việc anh bị đánh không liên quan gì đến em, chuyện là anh làm, anh phải chuẩn bị tâm lý một ngày nào đó bị anh ấy biết được, hai người đánh nhau là anh tự nguyện, không liên quan đến người khác.”
Nói rồi Tô Lạc Ly cầm đồ của mình chuẩn bị đi ra ngoài.
“Vậy bọn anh đánh nhau em cũng phải khuyên ngăn chứ?”
“Em nói rồi, là hai người tự nguyện đánh nhau, không liên quan gì đến người khác, tại sao em phải khuyên ngăn?”
Tô Lạc Ly mở cửa, đi thẳng ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ tức đến mức muốn nổ tung, người phụ nữ của anh không bênh anh thì thôi đi, nhìn thấy anh bị thương đầy mặt mà còn không liếc mắt nhìn anh một cái!
Bởi vì Giản Ngọc đã biết tất cả những chuyện này là kế hoạch của Ôn Khanh Mộ, nên cũng không đến gặp Lý Như Kiều.
Anh ta đã chuẩn bị để kết hôn với Lý Như Kiều rồi.
Lý Như Kiều đương nhiên cũng nghe nói về chuyện này, cũng biết rằng hai người đã đánh nhau, vì vậy cô ta chạy đến phòng cho trẻ để tìm Tô Lạc Ly.
“Chị Lạc Ly, em phải làm sao đây?”
Lý Như Kiều đột nhiên mất đi sự ủng hộ của Ôn Khanh Mộ liền hoảng sợ.
“Cô Lý, không giấu gì cô, ngay từ đầu cô không nên tin anh ấy, con người anh ấy làm việc gì cũng không đáng tin.”
Lý Như Kiều cũng vô cùng chán nản, bây giờ thì hay rồi, chuyện không thành, ngược lại vì chuyện lên kế hoạch mà khiến Giản Ngọc càng thêm ghét cô ta hơn.
“Bây giờ tôi cũng rất hối hận, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, tôi phải làm sao đây? Chị Lạc Ly, chị có thể nghĩ cách giúp tôi được không?”
Lý Như Kiều buồn bã nhìn Tô Lạc Ly.
“Cô Lý, thật ra tôi nghĩ hai người ở bên nhau cần phải có tình cảm, loại tình cảm này không phải tình thân, không phải tình bạn mà là tình yêu. Cô phải xác định tình cảm của mình dành cho anh ấy là loại nào.”
Tô Lạc Ly ôm Tiểu Thất vào lòng và nhẹ nhàng vỗ nói: “Tôi nói một cậu có thể có chút thẳng thắn, tôi không tham gia vào tình cảm của hai người, tôi không có quyền lên tiếng, tôi chỉ có thể đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc để nói. Đầu tiên cô phải làm rõ tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không?”
Lý Như Kiều không nói gì, cô ta chỉ là một cô gái mới bước sang tuổi hai mươi, không đi học, luôn theo cạnh Giản Ngọc, cũng chưa ai nói với cô ta những điều này.
“Cơ thể con gái rất quý giá, phải dành cho người mình thực sự yêu chứ không phải dùng nó để mưu tính.”
“Em biết lỗi rồi, nhưng bây giờ cũng không có cách nào để bù đắp nữa.”
“Cô Lý, nếu cô nghe lời tôi thì tạm thời rời đi, cô tự mình suy nghĩ xem tình cảm cô dành cho anh ấy có phải tình yêu không, cũng cho anh ấy thời gian và không gian để suy nghĩ xem rốt cuộc anh ấy có thể đón nhận cô không.”
Lý Như Kiều gật đầu, “Chị Lạc Ly, em nghe lời chị.”
“Thật ra tôi cảm thấy chưa chắc anh đã không thích cô, anh ấy chỉ không bước qua được ranh giới của mình thôi, anh ấy cảm thấy bản thân là người đã nuôi cô khôn lớn, nếu như anh ấy chiếm hữu cô, cưới cô thì trong lòng anh ấy cảm thấy có lỗi. Cho nên cô cũng đừng vội, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
Lý Như Kiều trịnh trọng gật đầu.