Con ngươi của Tô Lạc Ly mở to ra, cô nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ, “Ở đây chỉ có hai chúng ta?”
“Ừ… ừm…”
“Không còn ai khác?”
“Đúng thế, sao em lại thông minh như vậy?” Ôn Khanh Mộ xoa hai bên má Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly kinh ngạc không nói nên lời, một người nhà quê chưa từng đi du lịch bao giờ như cô còn tưởng rằng Ôn Khanh Mộ chỉ tìm một hòn đảo để nghỉ mát, nhưng không ngờ trên hòn đảo này chỉ có hai người họ!
“Hòn đảo này là anh cố ý mua cho em, hoàn toàn chưa được khai phá. Nếu không thì em cho rằng chim biển sẽ bay về phía mình à?”
“Anh nói là anh mua cho em hòn đảo này, lại còn chưa được khai phá?”
“Đúng vậy!”
Kẻ có tiền đúng là tùy hứng!
Điều này đã phá vỡ trình độ hiểu biết mới của Tô Lạc Ly về kẻ có tiền.
“Vậy nên vợ à, đồ mà anh chuẩn bị cho em á, em mặc thì mặc, không mặc cũng phải mặc.”
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng hiểu ý đồ của Ôn Khanh Mộ!
Chẳng trách mỗi bộ trang phục đều sexy, hở hang như vậy, hóa ra là vì chẳng có ai trên hòn đảo này!
Cô mặc như vậy ra ngoài, cũng chỉ lợi cho một mình Ôn Khanh Mộ mà thôi!
Ôn Khanh Mộ muốn chính là hiệu quả này!
Tô Lạc Ly cảm giác như bị sét đánh!
Ôn Khanh Mộ dè dặt xuống giường, lật tìm trong tủ treo quần áo.
“Để anh xem giúp em nên mặc gì hôm nay nào? Bên ngoài hơi gió, mặc váy là tốt nhất.”
Có gió mà mặc váy, đây là logic quái gì vậy?
Ôn Khanh Mộ lấy ra một chiếc váy dài sặc sỡ, “Chính là nó!”
“Em không mặc! Cùng lắm thì em không ra ngoài!” Tô Lạc Ly ngồi trên giường như đang giận dỗi.
Một lát sau, Ôn Khanh Mộ mới tới gần muốn ôm Tô Lạc Ly, lại bị cô đẩy ra. Anh liên tục ôm tới ba lần mới ôm được cô vào trong lòng.
“Em giận anh à?”
“Rõ ràng là anh cố ý! Anh chẳng tôn trọng em, cũng không hỏi ý kiến của em gì cả! Anh chỉ muốn tiền trảm hậu tấu thôi!”
Bà chủ Tô Lạc Ly không vui rồi.
“Em đừng giận mà. Anh thấy em thường mặc quần áo quá giản dị hoặc màu sắc quá tối, đi thảm đỏ cũng là phong cách trong sáng tự nhiên. Anh chưa từng thấy em mặc trang phục gợi cảm nên muốn em thử phong cách khác, đúng lúc mượn cơ hội này làm luôn.”
Ôn Khanh Mộ nhẹ giọng dụ dỗ Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly suy nghĩ kỹ, những lời Ôn Khanh Mộ nói cũng không phải không có lý. Cô luôn ăn mặc và trang điểm đơn giản, rõ ràng còn trẻ tuổi nhưng lại thích màu trắng đen và xanh đen, thỉnh thoảng mới có vài cái áo phông thể thao là màu đỏ.
Cô chưa bao giờ dám thử màu sắc quá bắt mắt, càng chưa từng thử phong cách sexy.
“Dù sao trên hòn đảo này chỉ có hai chúng ta, em cứ coi như mặc vì anh, sau này về đâu có ai biết, được không?”