“Biết mình sai ở đâu chưa?”
“Sai ở chỗ không nên hắt nước bẩn lên người.” Tô Lạc Ly vừa nói vừa ngáp.
“Biết sai sao còn làm? Rõ ràng là cố ý phạm tội!” Ôn Khanh Mộ bóp mặt Tô Lạc Ly, anh cố tình bóp hơi mạnh một chút.
Tô Lạc Ly nâng mặt Ôn Khanh Mộ lên: “Vì tiểu nữ biết mình có một người chồng tốt, anh ấy là anh hùng cái thế của tôi, chắc chắn anh ấy sẽ thay tôi giải quyết.”
Câu nói này khiến Ôn Khanh Mộ mở cờ trong bụng.
“Em tưởng là khen anh như vậy thì đêm nay anh sẽ không trừng phạt em sao?”
“Em đang khen anh sao? Hình như em chỉ đang nói sự thật thôi.”
“Bây giờ khả năng khen người khác của em càng ngày càng giỏi rồi!”
Ôn Khanh Mộ được khen lên tận trời!
Sự việc nhanh chóng lắng xuống.
Vì trước đó Tô Lạc Ly từng nói mỗi năm cô chỉ quay một bộ phim, vì thế sau khi quay xong bộ này, cô lại được ở nhà cùng chồng con.
Hai ngày nay Ôn Khanh Mộ không cần đến công ty, hai người ở nhà ngày ngày quấn lấy nhau.
Tô Lạc Ly cũng rất hưởng thụ quãng thời gian nhàn rỗi này. Tam Tam đã ngủ trưa, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly ngồi trên ghế sofa xem TV.
TV đang chiếu show thực tế của các ngôi sao, bong bóng màu hồng sắp tràn ra khỏi màn hình.
Ôn Khanh Mộ không quan tâm TV đang chiếu gì, dù sao trong mắt anh cũng chỉ có người phụ nữ của mình.
Anh ôm Tô Lạc Ly vào lòng, lúc thì kéo tóc cô, lúc lại nghịch ngón tay cô.
Giản Ngọc cũng không có thói quen ngủ trưa, vậy nên cũng đang xem TV.
“Anh ngồi yên đi!” Tô Lạc Ly nhỏ giọng thì thầm, bình thường khi chỉ có hai người họ trong phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ động tay động chân cô cũng không nói gì, nhưng bây giờ đang ở phòng khách, Giản Ngọc còn ngồi bên cạnh!
“Đang ở nhà mình, em sợ cái gì?”
“Anh trai còn đang ở đây đấy, đừng nghịch nữa.” Ôn Khanh Mộ không biết xấu hổ nhưng Tô Lạc Ly không muốn cũng không biết xấu hổ như anh.
Ôn Khanh Mộ không vui nhìn Giản Ngọc: “Haiz, anh ở đây ăn chùa uống chùa vừa vừa thôi nhé, có phải nên đi rồi không?”
Tô Lạc Ly lập tức dùng cùi chỏ húc Ôn Khanh Mộ, đó là anh trai ruột của anh, sao có thể nói năng như vậy?
Giản Ngọc chẳng thèm nhìn Ôn Khanh Mộ, tưởng anh ta muốn ở đây chắc? Ngày nào cũng nhìn hai người dính lấy nhau, anh ta nhìn đủ rồi!
“Này! Đang nói anh đó! Ngày ngày ăn chùa uống chùa nhà em, còn ở đây làm bóng đèn, anh đủ rồi đấy!”
Giản Ngọc lập tức đứng dậy đi thẳng lên lầu, không thèm để ý đến Ôn Khanh Mộ.
Giản Ngọc đi rồi Ôn Khanh Mộ càng thêm trắng trợn.
“Sao anh có thể nói chuyện với anh trai như vậy?”
“Anh nói với anh ấy thế nào? Anh nói sự thật mà! Ngày nào anh ấy cũng ăn chùa uống chùa nhà chúng ta, còn làm bóng đèn nữa!”