“Tô Nhược Vân tôi là ai chứ, sao tôi có thể làm vai phụ cho Tô Lạc Ly được!”
Lúc này Tô Nhược Vân lập tức trở mặt.
“Mọi người nghĩ kỹ lại đi, năm mươi triệu tiền đầu tư đấy, năm mươi triệu!” La Thần nói tiếp.
Từ Kỳ Lân và Trương Phong đánh mắt nhìn nhau rồi cả hai người cùng đứng dậy.
“Thật lòng xin lỗi, chúng tôi còn phải đi chuẩn bị bấm máy, bữa cơm này coi như chúng tôi mời hai người. Nếu cô Tô thích bộ phim này thì có thể đến bất kỳ lúc nào, làm khách mời hoặc đến thăm đoàn làm phim đều được.”
Nói xong, hai người lập tức đứng lên, vội vàng rời đi.
Trên đường, Trương Phong còn hỏi Từ Kỳ Lân: “Nhà sản xuất Từ, chúng ta cứ thế từ bỏ năm mươi triệu tiền đầu tư à?”
“Sao mà phải tiếc chứ? Nếu không có Tô Lạc Ly thì tất nhiên là sẽ chọn Tô Nhược Vân và năm mươi triệu tiền đầu tư, nhưng bây giờ Tô Lạc Ly quay về rồi, Tô Lạc Ly là ảnh hậu đấy, sao lại không thể kéo được năm mươi triệu tiền đầu tư chứ? Với cả, chúng ta cũng đã có đủ quỹ tài chính rồi.”
Trong phòng riêng của nhà hàng, Tô Nhược Vân tức giận ném cốc trà trên bàn xuống đất.
“Nhược Vân, chúng ta đã sắp thành công đến nơi rồi mà sao Từ Tinh Như lại gọi điện vào đúng lúc đấy chứ? Chỉ thiếu chút nữa là thắng rồi! Phí cả công tôi nịnh nọt hai người họ.”
Từ trước đến giờ, La Thần chưa bao giờ cảm thấy bực bội và đuối lý như lúc này.
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra được à? Rõ ràng là đang cố ý đối đầu với chúng ta mà! Sao cô ta lại có thể căn thời gian chính xác như thế chức? Mới đầu thì tung tin đồn là không thể quay được, đợi chúng ta đến thì lại quay lại bảo có thể quay phim được.
Tô Nhược Vân nghiến răng, chỉ hận không thể băm Tô Lạc Ly ra thành trăm mảnh.
“Cũng đúng, chuyện này cũng rất kỳ lạ, chắc chắn là cô ta đã cố ý làm ra chuyện này! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, chuyện đã thành ra thế rồi.”
“Ai nói là không có cách nào?”
“Cô còn có cách nào khác à?”
“Uy hiếp cô ta đi!”
La Thần nhíu mày.
“Ý của cô là…” Anh ta có dự cảm chẳng lành.
“Không sai! Chính là cậu ta! Chẳng phải cô ta cướp vai diễn của tôi sao? Vậy tôi sẽ làm cho cô ta cũng biết thế nào gọi là đau!”
Ánh mắt Tô Nhược Vân lóe lên sự thù hận.
“Cô điên à? Đây là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng may chết người thật thì tiêu đời đấy!”
Lần trước, Tô Nhược Vân lợi dụng Tô Kiêm Mặc đã làm La Thần biết rõ sự ác độc của cô ta.
Lúc đó, anh ta còn không biết Tô Kiêm Mặc – em trai Tô Lạc Ly bị bệnh tim nặng như vậy, thật may là lần trước không chết người.
Nhưng sau khi biết được chuyện này, La Thần sợ tới toát mồ hôi lạnh.