Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 340





Cô nhớ mình đã hỏi Ôn Khanh Mộ điều này vào lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh không trả lời cô.





“Ma cà rồng không có nhịp tim, tim của bọn họ đã ngừng đập vào giây phút bọn họ trở thành ma cà rồng. Ngoài ra, da của bọn họ vĩnh viễn không có hơi ấm…”





“Cái gì?”





Khi Tô Lạc Ly nghe được câu này, cuối cùng mới có phản ứng.





Người Ôn Khanh Mộ luôn lạnh.





Tô Lạc Ly cảm thấy rất thoải mái vào mùa hè nhưng đến mùa đông trên người anh vẫn lạnh như vậy, dường như từ trước đến nay chưa từng ấm.





Giản Ngọc nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt chắc chắn.





“Em chung chăn chung gối với anh ta lâu như vậy, chắc phải biết chứ?”





Tô Lạc Ly lập tức quay đầu đi.





“Người có thể hàn cũng luôn lạnh, đâu có gì đáng kinh ngạc.”





Sao cô có thể nghi ngờ Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng được chứ?





“Da của người thể hàn đúng là mát lạnh nhưng con người vẫn là con người, cho dù là thể hàn vẫn có lúc ấm, còn ma cà rồng thì vĩnh viễn không thể có hơi ấm!”





“…”





Tô Lạc Ly không nói được lời nào.





“Cưng à, em có thể không tin anh, chẳng sao cả. Anh biết, muốn em tin vào sự thật này rất khó. Anh nói những điều này với em là để em tự kiểm tra thôi. Nếu em suy nghĩ thông suốt có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”





“Anh Ngọc…”





Tô Lạc Ly còn chưa nói xong, Giản Ngọc đã nhún người một cái, không ngờ nhảy lên tận trên nóc nhà!





Trời ạ, người đàn ông này quả nhiên không tầm thường!





Chẳng biết pháo hoa đã đốt xong từ bao giờ.





Tô Lạc Ly quay vào trong phòng ngủ.





Cô nằm trên giường trằn trọc mãi.





Trong đầu cô đều là những lời Giản Ngọc đã nói.





Đêm trăng tròn, không có nhịp tim, cơ thể không có hơi ấm…





Trong đầu Tô Lạc Ly dường như có hai đứa bé đang đánh nhau.





Một đứa nói ma cà rồng rõ ràng là chuyện hoang đường. Một đứa khác lại nói người Ôn Khanh Mộ luôn lạnh thật.





Buổi sáng, ngoài trời vẫn còn sương mù dày đặc kèm theo chút se lạnh.





Tô Lạc Ly chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy đôi mắt màu xanh hút hồn của Ôn Khanh Mộ đang nhìn chằm chằm vào mình.





Tô Lạc Ly sợ tới mức giật mình, tim đập thình thịch.





“Anh làm em sợ à?” Giọng Ôn Khanh Mộ hơi khàn khàn.





Tô Lạc Ly cố bình tĩnh lại.





“Anh về bao giờ vậy?”





“Anh mới về.” Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK