Tiêu Mạch Nhiên lấy thuốc mình mang theo ra đưa cho Tô Lạc Ly, xử lý đơn giản vết thương rồi bắt đầu quay tiếp.
May mà lần này quay rất thuận lợi.
Kết thúc quay phim, Tiêu Mạch Nhiên lập tức đưa Tô Lạc Ly đến trạm xá trong thôn.
Đây là trạm xá duy nhất trong thôn, trong trạm xá cũng chỉ có một bác sĩ hơn bốn mươi tuổi.
Vị bác sĩ đó nhìn vết thương của Tô Lạc Ly rồi lộ ra vẻ mặt lúng túng.
“Thực sự xin lỗi, ở chỗ nhỏ bé này của chúng tôi thuốc men rất khan hiếm, không có thuốc gây tê.”
“Sao lại thế được? Vết thương sâu như vậy, chắc chắn phải khâu, khâu mà không có thuốc tê sao?”
Bây giờ Tô Lạc Ly đã đau đến nhe răng trợn mắt, nếu không gây tê mà khâu sống vào thịt đã bị thương, nghĩ cũng biết đau đến cỡ nào!
Tiêu Mạch Nhiên nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?”
“Có lẽ phải đi vài cây số, trên trấn có một phòng khám lớn hơn một chút, có lẽ sẽ có thuốc gây tê, nhưng đều là đường núi, sợ cô gái này không đi nổi.”
Bây giờ lại rơi vào khó khăn.
“Vết thương này rất sâu, bây giờ phải khử trùng ngay rồi khâu lại, nếu không sẽ dễ bi nhiễm trùng.”
“Bác sĩ cứ khâu vậy cho tôi đi.”
Tô Lạc Ly nói xong, cả bác sĩ và Tiêu Mạch Nhiên đều nhìn cô.
“Lạc Ly…”
“Chị Mạch Nhiên, giờ còn cách nào tốt hơn à? Không sao đâu, em chịu được, lúc nhỏ em có vết thương còn sâu hơn thế này cũng không gây tê, thực ra vẫn khá ổn.”
“Cô gái này đúng là dũng cảm quá, cô yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Nhưng lúc khử trùng, Tô Lạc Ly cảm thấy chân mình đang run rẩy.
Cả quá trình khử trùng là dùng dung dịch sát khuẩn rửa sạch chất bẩn trong vết thương ra.
Tiêu Mạch Nhiên nhìn thôi cũng thấy đau, cô ta một tay ôm lấy Tô Lạc Ly, tay kia che mắt Tô Lạc Ly lại.
Đến lúc thật sự phải khâu, bác sĩ thấy Tô Lạc Ly run rẩy dữ dội thì cũng hơi không xuống tay được.
“Bác sĩ yên tâm đi, tôi chịu được mà, nếu bác sĩ mà khâu lệch thì có lỗi với tôi lắm đấy. Tôi là con gái, lại là người nổi tiếng, cho dù để lại sẹo thì cũng phải là sẹo đẹp mới được.”
Tô Lạc Ly nói đùa để bác sĩ thả lỏng hơn.
Tổng cộng khâu năm mũi.
Khâu xong, bác sĩ nhanh chóng băng bó lại cho cô.
Lúc này, Tiêu Mạch Nhiên mới thấy quần áo Tô Lạc Ly đều ướt đẫm.
Bác sĩ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Băng bó xong, bác sĩ không khỏi giơ ngón tay cái với Tô Lạc Ly.
“Cô gái, cô cừ lắm, không ngờ lại chẳng kêu tiếng nào, giỏi thật!”
Tô Lạc Ly cười miễn cưỡng.
“Đã quen rồi.”
Hốc mắt Tiêu Mạch Nhiên ươn ướt.
“Lạc Ly, cô thật sự rất dũng cảm.”