“Vậy thì sao? Nó cũng đâu quan tâm đến người làm bố làm mẹ là tôi và bà, đi theo nó đi, cút đi xa đi!” Mục Như Thần ngồi xuống ghế sô pha và thở hồng hộc.
“Thằng bé chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi, tôi cũng biết lời ông nói chỉ là do tức giận. Tôi sẽ đi tìm thằng bé về, tôi sẽ bảo nó kết hôn với Phương Đóa, để cho nó trở về đi!”
“Chị dâu, chị đừng phí công vô ích nữa, anh ta sẽ không quay về đâu.” Tô Lạc Ly vẫn luôn im lặng giữa đám người, đến giờ mới lên tiếng.
Ôn Khanh Mộ nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, anh không nói gì.
“Lạc Ly, em là người có quan hệ tốt nhất với nó, em giúp bọn chị đi khuyên nó được không?” Diêu Hướng Vân quay sang Tô Lạc Ly, trên gương mặt mang vẻ lo lắng.
“Đừng nói em không khuyên được Mục Nhiễm Tranh, cho dù em có khuyên được thì em cũng sẽ không khuyên.” Tô Lạc Ly nói với vẻ lạnh lùng.
Nhà họ Mục vẫn luôn cảm thấy Tô Lạc Ly rất tốt, nhưng khi cô nói ra câu này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“Lạc Ly, em nói câu này chị dâu đã không thích nghe rồi. Mọi người trong gia đình đối xử với em cũng không tệ, bây giờ xảy ra chuyện, nhờ em giúp đỡ cũng khó như vậy ư?”
Ôn Khanh Mộ ho khan một tiếng, anh không muốn nghe người khác nói người phụ nữ của mình.
“Chị dâu, em biết mọi người trong nhà rất tốt với em, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.” Vẻ mặt của Tô Lạc Ly rất nghiêm túc, không hề bị những lời này làm cho hoảng sợ.
Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh Tô Lạc Ly, như thể một kỵ sĩ đang bảo vệ công chúa vậy.
“Em cảm thấy Mục Nhiễm Tranh nói không sai, chẳng lẽ công ty của gia tộc lại quan trọng hơn hạnh phúc của anh ta sao? Anh ta quả thực là đích tôn, nhưng đây không phải chuyện mà anh ta có thể quyết định, mà là do mọi người quyết định tất cả.”
Tô Lạc Ly nói ra những lời này một cách bình tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng.
“Mọi người đều có thể nhận thấy được, cũng biết được rằng anh ta không thích Phương Đóa. Nếu anh ta chỉ thích một chút thôi thì đã không bỏ trốn khỏi lễ đính hôn, nhưng mọi người lại nhất quyết bắt anh ta lấy Phương Đóa. Phương Đóa không có chỗ nào là không tốt cả, chỉ là Mục Nhiễm Tranh không thích cô ta mà thôi. Thử hỏi các vị đang ngồi ở đây, có ai không được tự do yêu đương, yêu đương rồi mới tới kết hôn?”
Tô Lạc Ly quét mắt nhìn mọi người xung quanh, không một ai nói gì, dường như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
“Mọi người luôn cảm thấy mỗi quyết định được đưa ra cho Mục Nhiễm Tranh đều là vì muốn tốt cho anh ta, mọi người luôn nói anh ta đã là người trưởng thành nên phải đảm nhận trách nhiệm của mình. Nhưng vì sao anh ta – một ảnh đế có thu nhập hàng năm lên tới mấy chục triệu – mà ngay cả một trăm nghìn cũng không thể bỏ ra được?”
Có rất nhiều chuyện mà Tô Lạc Ly đã muốn nói từ lâu rồi.
“Từ khi anh ta ra mắt cho đến nay, mọi người vẫn luôn kiểm soát tài chính của anh ta. Khi nên coi anh ta như người lớn thì lại không coi anh ta là người lớn, khi nên coi anh ta như trẻ con thì lại không coi anh ta là trẻ con, cho nên xuất hiện tình cảnh này là điều rất bình thường. Lời nói của em có thể không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, tất cả mọi người hãy suy nghĩ kỹ càng đi.”
Tô Lạc Ly xoay người rời khỏi phòng, Ôn Khanh Mộ lập tức đi theo phía sau và ôm vai cô.
Thật ra khi nói những lời này, trong lòng bàn tay Tô Lạc Ly đổ đầy mồ hôi. Điều cô lo lắng nhất chính là người nhà họ Mục sẽ chỉ trích mình không phải người nhà họ Mục, và Ôn Khanh Mộ sẽ ngăn cản mình.
Nhưng tất cả chuyện này lại không xảy ra.
Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ lo lắng, “Em đã đắc tội với toàn bộ người nhà anh rồi nhỉ? Anh không tức giận sao?”