Lê Thấm Thấm không ngờ, dù cô ta có chủ động tiết lộ thân phận thì Ôn Khanh Mộ vẫn lạnh lùng với cô ta đến vậy.
“Này! Anh bất lịch sự thật đấy? Tôi có lòng tốt muốn báo đáp anh mà anh lại bảo tôi ra ngoài?” Lê Thấm Thấm đứng lên bước đến trước mặt Ôn Khanh Mộ, tức đến mức giẫm chân.
“Cho nên cô đang mắng ân nhân cứu mạng của cô bất lịch sự à?”
“Hả…” Lê Thấm Thấm chợt phát hiện, nói vậy với ân nhân cứu mạng của mình đúng là bất lịch sự: “Vậy được thôi, tôi xin lỗi, tôi thật lòng muốn báo đáp anh, anh muốn tôi báo đáp thế nào? Chỉ cần anh nói, tôi đảm bảo nhất định sẽ làm được.”
Ôn Khanh Mộ ngồi lên ghế của mình suy nghĩ thật kỹ rồi ngẩng đầu nhìn Lê Thấm Thấm.
“Cô muốn báo đáp tôi thật à?”
“Thật mà, nếu không anh nghĩ tôi chạy một quãng đường xa đến chỗ anh làm gì!”
“Thế thì được, cô ra ngoài đóng cửa đi.”
Lê Thấm Thấm nhíu mày: “Đơn giản vậy thôi à?”
“Đơn giản vậy thôi đó, thì sao?”
“Chuyện này không có độ khó gì cả! Đóng cửa thôi mà, anh cứu mạng tôi mà tôi giúp anh đóng cửa, vậy tôi sẽ áy náy lắm!” Lê Thấm Thấm là người phải làm việc lớn.
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng không làm được, cô còn mặt mũi nói báo đáp tôi à, không phải ban nãy cô nói chuyện gì cô cũng làm được hả.” Ôn Khanh Mộ cười mỉa.
“Được được, tôi đóng cửa giúp anh!” Nói rồi Lê Thấm Thấm ra ngoài đóng cửa lại.
Ngay tại khoảnh khắc này, Ôn Khanh Mộ nhanh chóng ấn nút trên điều khiển từ xa, chỉ nghe ‘tít’ một tiếng, cửa khoá lại rồi.
“Không đúng! Tôi phải vào nữa mà!” Lê Thấm Thấm phản ứng lại thì chuẩn bị mở cửa nhưng cô ta có làm thế nào cũng không mở được: “Này, anh làm vậy quá đáng lắm đó, lại đi khoá cửa à!”
“Được rồi, cô đã báo ân xong rồi, cô có thể đi được rồi đấy, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Ôn Khanh Mộ ném điều khiển từ xa sang một bên, cầm tài liệu trên bàn lên bắt đầu phê duyệt, ngày nào cũng bận muốn chết mà còn phải làm trò với cô nhóc này!
Lê Thấm Thấm phí rất nhiều sức nhưng vẫn không thể mở cửa, Ôn Khanh Mộ đã ấn nút rồi, trừ phi chính anh mở cửa, nếu không thì không ai có thể mở cánh cửa này ra.
“Cô Lê, cô đừng phí sức nữa, cửa này là cửa do sếp Ôn đích thân thiết kế và sắp xếp, chỉ cần anh ấy không mở thì không ai mở được đâu.” Doãn Cẩn đứng ngoài cửa nhắc nhở.
“Anh ấy còn tự thiết kế cửa à!” Lê Thấm Thấm càng sùng bái hơn.
“Công ty chúng tôi chủ yếu làm về lập trình mà? Có rất nhiều bản thiết kế đều do chính tay sếp Ôn làm, trên phương diện này thì anh ấy là thiên tài, tin rằng lúc trước cô Lê cũng có nghe nói.”
Doãn Cẩn không giấu giếm việc khoe khoang sếp mình.
“Thiên tài? Tôi thích!” Mắt Lê Thấm Thấm lấp lánh hoa đào.
Doãn Cẩn lập tức thấy hơi lạ: “Cô Lê, sếp Ôn của chúng tôi đã kết hôn rồi, tin rằng cô cũng đã thấy tin tức trên báo, mợ Ôn của chúng tôi là Tô Lạc Ly nổi tiếng, đã từng lấy giải ảnh hậu Grand Slam.”
Nhắc đến Tô Lạc Ly, Lê Thấm Thấm cảm thấy chẳng sao cả.
“Đương nhiên tôi biết anh ấy kết hôn rồi, thế thì sao? Thời buổi này, kết hôn ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn nhiều mà!” Lê Thấm Thấm xoay người lại nhìn cửa: “Nhất định tôi sẽ tóm được anh!”
Nói xong Lê Thấm Thấm tự tin rời đi.