Dì Phương và Lê Hoa cũng tuyệt đối đáng tin.
Cho nên Tô Lạc Ly cảm thấy chắc chắn chiếc lược ở trong phòng, chỉ là cô không biết rơi rớt ở xó nào.
“Em đang tìm cái gì?” Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền tới.
“A…”
Tô Lạc Ly giật mình la lên, lúc cô đang hoàn toàn tập trung vào một việc, đột nhiên một giọng nói vang lên, thật sự rất đáng sợ.
“Anh làm em giật cả mình!” Tô Lạc Ly hoảng hồn vuốt ngực.
“Đang tìm gì thế? Tập trung như vậy, hay là em làm chuyện gì thẹn với lòng?”
Ôn Khanh Mộ hỏi thăm dò.
“Em có thể làm chuyện gì thẹn với lòng chứ? Em thọt mà!”
Lúc nói, rõ ràng Tô Lạc Ly không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Khanh Mộ.
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ có thể nhìn ra, nhưng anh không vạch trần Tô Lạc Ly.
“Biết mình thọt rồi thì cứ ngoan ngoãn mà làm người thọt đi!”
Ôn Khanh Mộ bế Tô Lạc Ly lên giường.
Tô Lạc Ly thè lưỡi, tất nhiên cô không dám nói với Ôn Khanh Mộ rằng cô đang tìm chiếc lược mà Giản Ngọc đưa cho cô.
“Sao giờ anh mới về?”
“Chẳng phải anh nói với em rồi à? Dạo này rất bận.”
“Ồ, vậy được rồi, tắm sớm rồi ngủ thôi, em đã tắm rồi.”
“Ừm.”
Ôn Khanh Mộ vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Anh lấy găng tay từ trong ngăn kéo ra rồi đeo vào, sau đó mở nắp két nước bồn cầu rồi lấy chiếc lược trong đó ra.
Anh không thể trực tiếp chạm vào chiếc lược được.
Nếu anh đoán không nhầm thì có lẽ Tô Lạc Ly đang tìm chiếc lược này.
Quả nhiên cô vẫn nghi ngờ thân phận của mình.
May mà trước đó anh đã giấu chiếc lược, xem ra giờ anh phải đưa chiếc lược này đi.
Nếu Tô Lạc Ly thật sự có được chiếc lược này, ắt hẳn cô sẽ xác minh thân phận của mình, đến lúc đó thì mọi chuyện đã muộn.
Bệnh viện Q.M
Sau khi liên tục truyền dịch ba bốn ngày, sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên đã đỡ hơn nhiều.
Lại nói tiếp, thân thế của Tiêu Mạch Nhiên thật ra rất đáng thương.
Tiêu Mạch Nhiên không phải là người ở thành phố Z. Lúc cô ta còn nhỏ, do gia đình đông con nên bố mẹ cô ta để cô ta làm con thừa tự của bác, cô ta được bác nuôi lớn.
Trước kia, bác của Tiêu Mạch Nhiên là người giúp việc trong nhà họ Dạ nên cô ta mới quen biết với Dạ Bân.
Mấy năm trước, bác qua đời vì ung thư phổi nên cô ta chẳng còn người thân nào ở thành phố Z nữa. Cho dù sau khi sự nghiệp thăng tiến, bố mẹ cô ta nhận cô ta về nhưng cuối cùng không sống trong một thành phố.
Lại thêm khi còn bé bọn họ không sống chung nên hai bên càng không thân thiết.
Nhưng Tiêu Mạch Nhiên vẫn cố gắng hết khả năng giúp đỡ bố mẹ và anh chị em gái trong nhà.