Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1153


“Anh bảo tôi đội thì tôi sẽ đợi. Nhưng mà anh có thể nói cho tôi cách làm của anh không? Để tôi còn chuẩn bị nữa.”


Lý Như Kiều cũng thầm cảm thấy hơi ngờ vực.


“Tôi có cách của riêng mình, cô không cần chuẩn bị gì cả, đến lúc đó thì cô sẽ biết thôi.”


Nói xong, Ôn Khanh Mộ đứng dậy, đi ra khỏi phòng khách nhỏ, để lại một mình Lý Như Kiều ở đó.


Lý Như Kiều thở dài, hai anh em này tinh quái thật đấy, nhưng mà bây giờ cô ta chỉ có thể tin tưởng Ôn Khanh Mộ chứ không còn lựa chọn nào khác cả.


Hoa viên Crystal thật sự rất rộng, rộng đến mức nếu có hai người không muốn gặp nhau ở đó thì họ sẽ không gặp nhau thật.


Trừ lúc ăn cơm ra thì hai người không hề gặp nhau, mà Giản Ngọc muốn tránh mặt Lý Như Kiều, nên anh ta còn chẳng chịu đi ăn vào giờ bình thường.


Hơn nữa sắp đến ngày tổ chức hôn lễ của Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly rồi, Giản Ngọc là anh cả nên cũng khá bận rộn, anh ta và Lý Như Kiều lại càng khó để gặp nhau hơn.


Những lúc không có việc gì để làm thì Lý Như Kiều thường đi xem những chỗ được bố trí cho hôn lễ, thi thoảng cô ta còn đưa ra vài ý tưởng giúp Tô Lạc Ly.


Những lúc rảnh rỗi, nhàm chán hơn nữa thì cô ta đi chơi với con của Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ.


Mọi chuyện cứ kéo dài như vậy khoảng chừng một tuần thì Lý Như Kiều cảm thấy hơi sốt ruột, vừa khéo đúng lúc này Ôn Khanh Mộ đang ở nhà, cô ta đi tìm Ôn Khanh Mộ.


Cô ta gõ cửa phòng ngủ, người mở cửa là Ôn Khanh Mộ.


“Anh bảo tôi đợi cơ hội, nhưng tôi đã đợi hơn một tuần rồi, bao giờ thì cơ hội mà anh nói sẽ đến vậy?”


Lý Như Kiều có vẻ rất thiếu kiên nhẫn.


“Tôi đã bảo cô là ngoan ngoãn đợi còn gì. Cô thiếu kiên nhẫn như vậy mà còn muốn theo đuổi đàn ông à?”


“Nhưng mà tôi còn phải đợi đến bao giờ vậy? Đại ca cứ tránh mặt tôi suốt, cả tuần nay tôi còn chẳng thấy bóng người anh ấy đâu cả.” Lý Như Kiều giậm chân vì sốt ruột.


“Tôi bảo cô chờ thì cô cứ chờ là được, sao phải nói nhảm nhiều thế nhỉ?” Ôn Khanh Mộ có vẻ hơi luống cuống.


“Ôi chao, anh có thể nói cho tôi nghe kế hoạch của anh không?” Lý Như Kiều bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc thì cô ta có nên tin Ôn Khanh Mộ không.


“Nếu nói cho cô biết thì không thể thực hiện kế hoạch này nữa rồi. Cô ngoan ngoãn quay về chỗ của mình đi, nếu cô không đợi được thì tự đi mà nghĩ cách, tôi không giúp cô đâu.”


Lý Như Kiều mím môi lại, bây giờ cô ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Ôn Khanh Mộ mà thôi, cô ta đâu còn cách nào khác?


“Thôi được rồi…”


“Khi nào đến lúc thì tôi sẽ nói cho cô biết.” Ôn Khanh Mộ đóng cửa lại.


Tô Lạc Ly lo lắng đi đến: “Lúc nào cơ? Kế hoạch gì thế? Anh và cô Lý đang định dở trò gì vậy?”


“Anh thì có thể làm gì được với cô ấy chứ? Nếu làm thì cũng phải với em! Hề hề.”


“Anh đừng có mà cợt nhả với em nữa, có phải là anh định ghép đôi anh cả với cô Lý không? Dù sao thì anh cũng phải biết là anh cả không có ý gì với cô Lý, nếu như hai người họ không yêu nhau thì sao họ có thể đến với nhau được chứ?”


Ôn Khanh Mộ đè gáy của Tô Lạc Ly lại, sau đó cúi đầu hôn cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK