Tô Lạc Ly vừa làm xong bữa sáng thì nhận được điện thoại của Tô Khôn, quả nhiên không ngoài dự đoán của Ôn Khanh Mộ, vì tiền đều đã bị rút hết rồi, nên ông ta không cần lo lắng về việc số tiền này bị thu hồi về, cũng không cần đợi đến hai mươi tư giờ.
“Một tiếng nữa cô đợi tôi trên phố Thiên Nhân.” Tô Khôn nói qua điện thoại.
“Con tôi thế nào?”
“Vẫn tốt lắm!”
Tô Khôn không muốn nói nhiều với Tô Lạc Ly.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly thậm chí còn không ăn sáng, đi thẳng đến phố Thiên Nhân mà Tô Khôn đã đề cập tới rồi chờ ở đó.
Phố Thiên Nhân là một con phố rất thịnh vượng, bên cạnh có một khu phố ăn vặt, người qua lại tấp nập.
Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cùng đến đây trên một chiếc xe hơi.
Tô Lạc Ly nhìn ra ngoài qua cửa kính ô tô, “Tại sao lại ở một nơi như vậy?”
“Nhỡ mọi chuyện bị bại lộ thì ông ta còn dễ bỏ chạy, ở đây có rất nhiều người, ông ta chỉ cần tùy tiện chen vào một đám người nào đó là sẽ rất khó tìm, bố em rất thông minh.”
Ôn Khanh Mộ cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hồ đồ cả một đời, chỉ có mỗi chuyện bắt cóc cháu ngoại của mình là thông minh.” Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
“Đừng để trong lòng, không phải em thường nói là người làm gì ông trời đều nhìn thấy, trên trời có Thần Phật sao? Ông ta làm chuyện như vậy sẽ phải chịu sự trừng phạt thôi.”
Ôn Khanh Mộ trông rất bình tĩnh, ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
“Chồng, anh có trách em không?” Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Trách em? Tại sao anh phải trách em?”
“Nếu không phải vì em xuất thân từ một gia đình và có một người bố như vậy thì con trai chúng ta đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.”
Tô Lạc Ly hơi cúi đầu, gia đình ban đầu thực sự đã đem đến rất nhiều tổn thương cho cô, hơn nữa, sau này có thể sẽ còn nữa.
Bởi vì họ có con nên phải thỏa hiệp hết lần này đến lần khác.
Không biết tổn thương như thế này sẽ kéo dài bao lâu.
“Sao có thể chứ? Em là em, họ là họ, sao anh lại trách em vì chuyện họ làm chứ? Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa.”
Ôn Khanh Mộ thân mật vuốt ve khuôn mặt của Tô Lạc Ly, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Nếu nói anh phải trách em thì đó cũng là vì em bơ anh vì con trai.” Ôn Khanh Mộ vội vàng bổ sung một câu.
Anh luôn không quên nhắc nhở Tô Lạc Ly rằng cô phải chú ý đến anh nhiều hơn.
Tô Lạc Ly tựa vào trong lòng Ôn Khanh Mộ, “Lời em nói lần trước anh quên rồi à? Toàn ghen với con trai, nếu sau này mà thêm một hai đứa nữa thì anh phải làm sao?”
“Đâu ra mà một hai đứa!”
“Ngộ nhỡ sau này chúng ta còn sinh nữa thì sao?”
“Sẽ không có ngộ nhỡ như vậy, một đứa con trai là đủ rồi!”
Thái độ của Ôn Khanh Mộ rất cứng rắn, Tô Lạc Ly lè lưỡi, cô không nên nhắc tới chủ đề này.