Ngực cậu truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội!
Nhìn mặt Tô Kiêm Mặc nhăn lại vì đau đớn, lúc này Mục Nhất Hân mới ý thức được tim cậu có vấn đề.
“Tôi sẽ lập tức gọi xe cứu thương!”
“Thuốc… Thuốc…”
“Thuốc ở đâu?”
Tô Kiêm Mặc chỉ vào túi quần của mình.
Mục Nhất Hân lập tức tìm trong túi của Tô Kiêm Mặc. Khi cô ấy tìm được thuốc trong túi và lấy ra một viên thì phát hiện mặt cậu đã tái mét, mắt nhắm lại!
Xe cấp cứu lao nhanh tới.
“Kiêm Mặc, cậu chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu! Cậu sẽ không có chuyện gì đâu!”
Mục Nhất Hân theo xe cấp cứu đến phòng cấp cứu, y tá vội vàng chặn cô ấy lại.
Tô Kiêm Mặc được đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Mục Nhất Hân ngồi thụp xuống đất, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Cô ấy nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tô Kiêm Mặc lại có dự cảm chẳng lành.
Liệu cậu ấy có thể sẽ chết như vậy không?
Ôn Khanh Mộ vội vàng chạy tới. Khi Tô Kiêm Mặc được đưa lên xe cấp cứu, Mục Nhất Hân đã gọi điện thoại cho anh.
“Hân Hân!”
“Chú!” Mục Nhất Hân nhìn thấy Ôn Khanh Mộ lại càng khóc lớn hơn.
Ôn Khanh Mộ nhìn Mục Nhất Hân rồi cởi áo khoác và khoác lên người cô ấy.
“Cháu yên tâm, cậu ấy sẽ không sao đâu.” Ôn Khanh Mộ vỗ nhẹ vào vai Mục Nhất Hân và lập tức vào phòng cấp cứu.
“Sao rồi?”
Các bác sĩ và y tá đang tiến hành cấp cứu, Chu Lễ Thành cũng có mặt trong đó. Nhưng khi ông ta kiểm tra các chỉ tiêu của Tô Kiêm Mặc thì không khỏi thở dài.
“Sợ là không được rồi.”
Thật ra lúc Ôn Khanh Mộ nhận được điện thoại đã ý thức được vấn đề này. Bây giờ Tô Kiêm Mặc chỉ đang dùng máu của anh truyền cho để duy trì chút sức sống cuối cùng mà thôi.
“Mọi người không cần cấp cứu nữa, ra ngoài đi.” Chu Lễ Thành nói với các bác sĩ.
Các bác sĩ và y tá đều hiểu Tô Kiêm Mặc đã trải qua không biết bao nhiêu lần cấp cứu, sợ rằng lần này không thể cứu được nữa. So với tạo thành tổn thương cho cơ thể của cậu còn không bằng để cậu ra đi lành lặn.
Các bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài.
Ôn Khanh Mộ đi tới bên giường, nhìn Tô Kiêm Mặc còn đeo mặt nạ dưỡng khí.
“Kiêm Mặc, anh là anh rể đây. Em có thể nghe thấy anh nói không?”
Tô Kiêm Mặc chậm rãi mở mắt ra, “Chị… Chị…”