Ba người ngồi trên sofa nhưng không hề có bất kỳ đề tài nào, đột nhiên không khí rất gượng gạo.
Tô Lạc Ly nhìn về phía Ôn Khanh Mộ.
“Nếu anh mệt thì lên lầu nghỉ ngơi đi, hửm?”
“Ồ…”
Ôn Khanh Mộ không hiểu ý Tô Lạc Ly, ý cô là muốn anh tránh đi à?
Tất nhiên Tiêu Mạch Nhiên hiểu ý của Tô Lạc Ly, hai người đều mệt mỏi, cần nghỉ ngơi nên người khác như cô ta ở đây, sợ là hơi chướng mắt.
“Lạc Ly, A Khanh, chắc hẳn đêm qua hai người ngủ không ngon, sáng nay vội vàng lên máy bay nên chắc bây giờ đã mệt. Hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi về hoa viên Crystal .”
Tô Lạc Ly nhíu mày.
Hoa viên Crystal?
Chẳng lẽ Tiêu Mạch Nhiên đang ở hoa viên Crystal?
Chuyện này xảy ra khi nào? Sao cô lại không biết?
“Chị Mạch Nhiên, chị có muốn cho xe đưa đi không?”
“Không cần đâu, bên ngoài có xe đến đón tôi, đang chờ ở ngoài, tôi đi trước đây, hai người nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Tiêu Mạch Nhiên nhoẻn miệng cười với hai người.
Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ tiễn cô ta ra ngoài cửa, Tiêu Mạch Nhiên lên xe đi rồi.
Đúng là Tô Lạc Ly rất mệt, tiễn Tiêu Mạch Nhiên xong cô lên phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ tung tăng theo sau.
Mới vừa vào phòng ngủ, anh ôm Tô Lạc Ly vào lòng ngay.
“Em nghe anh giải thích!”
“Giải thích gì?” Mặt Tô Lạc Ly ủ rũ.
“Anh… Cô ấy…”
Lúc muốn giải thích thì Ôn Khanh Mộ lại không biết phải giải thích thế nào.
Tô Lạc Ly gỡ tay Ôn Khanh Mộ ra, đi thẳng đến giường.
Ôn Khanh Mộ vội vàng đi theo.
“Giận à?”
“Buồn ngủ rồi, muốn ngủ.” Nói rồi Tô Lạc Ly ngáp một cái.
“Em đừng giận! Em đừng giận! Cô ấy tự đến đây, không phải anh gọi cô ấy đến, mấy ngày nay cô ấy ở đây nhưng anh đã quên mất rồi!”
Ôn Khanh Mộ vội vàng nói.
“Nói vậy thì trong những ngày em bị bắt cóc, cô ta ở nhà chúng ta à?”
Tô Lạc Ly nhìn phòng ngủ của mình.
“Cô ấy không ở phòng của chúng ta, ở phòng khách! Hơn nữa, mấy ngày nay anh không ngủ ở nhà, em đừng hiểu lầm anh!”
Ôn Khanh Mộ thầm nghĩ thảm rồi, càng giải thích càng rối.
Tô Lạc Ly che miệng ngáp một cái.
“Em buồn ngủ thật mà, muốn ngủ một lúc.”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly nghiêm túc.
“Đừng ngủ, chưa nói xong mà! Anh và cô ấy không có gì thật mà!”
“Em biết rồi!”
“Em biết?”