“Sao lại không được ạ? Cháu trông thấy tận
mắt đấy! Cậu ấy đi cùng một cô gái vào quán trà Hongkong, vừa nói vừa cười luôn
ấy. Cậu ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với người khác, thế mà chỉ mỉm cười vui vẻ với cô gái đó thôi, nhất định là người yêu rồi.”
“Quán trà Hongkong? Là quán trà Hongkong ở trường cháu đúng không?”
Mục Nhất Hân gật đầu.
“Thể người mà cháu nhìn thấy có phải mặc áo bóng chày màu đỏ và đội mũ không?”
“Đúng rồi ạ! Thím, thím biết cô gái đấy à?”
“Đó không phải bạn gái của Kiêm Mặc mà là thím đấy. Thím đến trường tìm kiếm Mặc, nhưng sợ bị nhận ra nên mới ăn mặc như vậy.”
“Thì ra là vậy!”
Cuối cùng Mục Nhất Hân cũng gạ cô nói hết những gì cần nói rồi!
Trong lòng cô ấy bắt đầu reo hò hoan hỷ.
Đêm giao thừa, mọi người tập trung lại một chỗ, vô cùng vui vẻ.
Đển mười hai giờ, tất cả đều có chút mệt mỏi, ai nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài.
Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lạc Ly và ôn Khanh Mộ lên tầng.
“Tiểu Mộ, Lạc Ly, hôm nay hai em ngủ ở đây, chăn đệm chị đổi hết rồi. Bên cạnh là phòng của Nhiễm Tranh, có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”
Nghe nói hai người họ sẽ ở cạnh phòng mình, Mục Nhiễm Tranh tức khắc nóng nảy.
“Mẹ, mẹ, mẹ, chú không thể ở tầng bốn như trước được à? Để chú ở căn phòng trước đây chú ở không được à? Sao đột nhiên lại chuyển đến ở cạnh con?”
Tuy mỗi lần ôn Khanh Mộ đến nhà họ Mục đều rất ít khi ở lại, nhưng nhà họ vẫn luôn. để lại một căn phòng riêng cho anh, đối đãi với anh như chủ nhân của nơi này.
“Phòng trước của chú con không rộng bằng phòng này, trước đây chỉ có một người, bây giờ là hai người rồi” Diệu Hướng Vân giải thích.
“Giường ở phòng kia rộng một mét năm, cũng là giường đôi mà, đủ cho hai người họ nằm rồi.”
“Ở kìa! Cái thằng bé này!”
“Sao thế? Nhiễm Tranh, sợ buổi tối chú thím…” Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly: “Bum
ba là bum à?”
Câu này khiến Tô Lạc Ly đỏ mặt đến tận mang tai.
Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu ý của Ôn Khanh Mộ.
Trái lại Diệu Hướng Vân lớn tuổi, thật sự không trò chuyện được với đám thanh niên.
“Tiểu Mộ, em đừng nghe nó, tối nay em và Lạc Ly ở phòng đây, đồ đạc chị đã sắp xếp cả rồi đấy. Mau đi đi, không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.”
Nói xong Diệu Hướng Vân rời đi luôn.
Ôn Khanh Mộ nhìn thằng cháu lớn nhà mình với ánh mắt khiêu khích rồi khoác vai Tô Lạc Ly.
“Đi thôi, về phòng bum ba là bum thôi!”
Mục Nhiễm Tranh khóc không ra nước mắt!
Bum ba là bum, thế mà chú của anh cũng nghĩ ra được!
Anh tức giận trở lại phòng mình.
Tô Lạc Ly vừa phòng phòng là đập ngay lên ngực Ôn Khanh Mộ một phát.
“Bum ba là bum cái gì hả? Anh nói chuyện đàng hoàng chút được không hả? Không sợ người khác cười cho à!”
Cô còn cảm thấy thật mất mặt.
“Mặt đỏ bừng hết cả rồi, anh nói bum ba là bum tức là nghe nhạc nhảy nhót, em nghĩ gì thế hả cưng?
Ôn Khanh Mộ vừa nói lại vừa vỗ tay, phát ra âm thanh “bốp bốp bốp.”