“Ý kiến của con rất hay, nhưng… Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, chúng ta không phải là đối thủ của cậu ta.”
“Cho nên chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, ngoài ra, mặc dù Ôn Khanh Mộ ngụy trang rất tốt nhưng không thể hoàn toàn không có lỗ hổng nào được. Chúng ta cứ từ đợi thời cơ, chắc chắn sẽ đợi được.”
Hoắc Vân Long gật đầu.
“Được, bố thấy trông Ôn Khanh Mộ không giống như sẽ làm con bé bị thương, chúng ta có thể đợi.”
Hai người thống nhất.
“Có một việc con không hiểu, Tô Lạc Ly nói Ôn Khanh Mộ có nhịp tim nhưng ma cà rồng không thể có nhịp tim được. Ngoài chuyện này ra thì Ôn Khanh Mộ có hết những đặc điểm của ma cà rồng.”
Nói đến cùng, Giản Ngọc vẫn chưa hoàn toàn nắm được hết tất cả thông tin về Ôn Khanh Mộ.
“Ngoài đôi mắt màu xanh ra thì trông anh ta không khác gì người bình thường, chẳng lẽ ma cà rồng cũng có nhiều chủng loại?”
Giản Ngọc im lặng suy nghĩ.
“Xem ra con cần tìm hiểu anh ta nhiều hơn, nhưng anh ta là ma cà rồng, chuyện này không còn nghi ngờ gì hơn.”
“Tục ngữ có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngọc Nhi, con tiếp tục đến thành phố Z một chuyến đi.”
Sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly và tất cả mọi người lên máy bay rời khỏi thành phố S.
Xuống máy bay, cuối cùng cũng đến thành phố Z, địa bàn của Ôn Khanh Mộ.
“Tiểu Kiệt, chi bằng em theo chị về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi? Em phải chú ý đến vết thương trên người!”
Tô Lạc Ly quan tâm nhìn Hoắc Tư Kiệt.
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu là lạ!
“Không cần đâu, chị họ, em không sao rồi. Bây giờ không còn đau thế nữa, em về trường học thì hơn, hôm nay em có tiết.”
Tối qua đã ăn quá nhiều cẩu lương, nếu đến nhà có khi chết vì nghẹn cẩu lương nhỉ?
Htl không muốn làm kỳ đà.
“Vậy được rồi, em mang thuốc theo đi. Hai ngày nay đừng tắm rửa, sau đó nhờ bạn cùng phòng bôi thuốc em.”
“Vâng, chị họ.”
Tô Lạc Ly nhìn sang Ôn Khanh Mộ: “Anh cho người đưa Tiểu Kiệt về trường nhé?”
“Ừm.” Ôn Khanh Mộ không có gì để giận.
“Đúng rồi, chuyện này Kiêm Mặc có biết không?”
“Anh không nói với cậu ấy chuyện em bị bắt cóc, có lẽ cậu ấy cũng không biết.” Ôn Khanh Mộ trả lời.
Tô Lạc Ly lại nhìn sang Hoắc Tư Kiệt.
“Tiểu Kiệt, nếu gặp Kiêm Mặc thì đừng nói chuyện này cho thằng bé biết, có gì chị sẽ tìm cơ hội nói rõ với thằng bé.”
“Vậy em về trước đây, chị họ, anh rể, tạm biệt!”
Hoắc Tư Kiệt vẫy tay với họ rồi đi với người mà Ôn Khanh Mộ đã phái đi.
Ôn Khanh Mộ choàng tay lên vai Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly nhìn anh.
“Thế nào, gọi anh là anh rể nên anh vui thế hả?”
Ôn Khanh Mộ nhìn sang.
“Có gì đâu mà vui, về nhà thôi!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là vui lắm.”