Cậu nhìn thấy mấy người đàn ông này đang vây quanh Mục Nhất Hân.
Tô Kiêm Mặc lập tức quát to: “Thả cô ấy ra!”
Mục Nhất Hân đã khóc rồi. Cô ấy là cô chủ yêu kiều từ nhỏ tới lớn được người nhà cưng chiều, đã bao giờ gặp phải loại chuyện này chứ?
“À, thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”
“Một thằng thư sinh cũng học đòi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân như trong phim, đúng là không biết tự lượng sức mình. Tao khuyên mày cút ngay đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bọn tao!”
“Tôi yêu cầu các anh thả cô ấy ra, chỗ này là trường học đấy!” Tô Kiêm Mặc nghiêm giọng mắng.
“Ối chà, giọng điệu của thằng nhóc này không nhỏ đâu. Chúng ta có nên cho nó biết mặt trước không nhỉ?”
Chúng nói xong, có hai người lại vây quanh Tô Kiêm Mặc.
Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được mình không nên kích động như vậy. Đáng lẽ cậu phải xuống phòng bảo vệ trước.
Nhưng lúc này cậu muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi.
Khi cậu vừa định ra tay đã bị người ta gạt chân ngã xuống đất.
Mấy gã đàn ông kia cười nghiêng ngả.
“Mày chỉ có bản lĩnh như vậy mà dám chống lại bọn tao à, thật không biết tự lượng sức!” Gã đàn ông nhỏ bé giẫm một chân lên trên mặt Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc nằm trên mặt đất cảm thấy nhục nhã, chỉ hận mình không có năng lực bảo vệ cô gái mình yêu.
Người đàn ông cường tráng khẽ sờ mặt Mục Nhất Hân, “Thằng nhóc, chẳng phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy hôm nay bọn tao lại chơi cô gái mày yêu trước mặt mày nhé?”
“Ôi, vẫn là đại ca có ý hay! Cứ để thằng nhóc này nhìn đi!”
Người đàn ông cường tráng xé mạnh một cái, một tay áo của Mục Nhất Hân đã bị xé làm đôi, lộ ra bờ vai tuyệt đẹp.
Tô Kiêm Mặc phẫn nộ, cả người run rẩy khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Mục Nhất Hân.
Không thể được, cậu tuyệt đối không cho phép đám người này làm nhục cô gái mà cậu yêu!
“A…” Tô Kiêm Mặc đột nhiên nổi giận hét lên một tiếng, nắm lấy chân gã nhỏ con đang đạp lên mặt cậu và kéo mạnh. Gã nhỏ con ngã luôn xuống đất!
Tô Kiêm Mặc giống như phát điên bổ nhào về phía gã đàn ông cường tráng nhất kia.
Nhưng cậu không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lại thêm gã còn có người giúp đỡ.
Cậu bị ngã xuống hết lần này tới lần khác nhưng vẫn đứng lên.
Tô Kiêm Mặc giống như người chiến sĩ vĩnh viễn không bị đánh ngã vậy.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đánh ngã, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Đám người kia thấy tình hình không ổn lập tức trốn đi.
Mục Nhất Hân không để ý tới quần áo của mình bị xé rách, vội vàng đỡ Tô Kiêm Mặc từ dưới đất lên.
“Kiêm Mặc, cậu không sao chứ?”
Tô Kiêm Mặc cố gượng cười, “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.”