Cả hai người đều yên lặng, nói đúng hơn thì hai người đang thầm giằng co với nhau, chẳng ai biết phải nói gì.
Ôn Khanh Mộ nhìn liếc về phía Tô Kiêm Mặc đang nằm trên giường bệnh.
“Thế này đi, chúng ta đều lùi về phía sau một bước, tôi sẽ cho cậu ấy một ít máu, đủ để cậu ấy tỉnh lại. Dù sao thì cũng có thể duy trì mạng sống được một thời gian, đủ để cậu ấy có thể đi hoàn thành những nguyện vọng còn dang dở, để cậu ấy có thể làm được những việc mà cậu ấy muốn làm đi.”
Tô Lạc Ly ngước mắt lên nhìn Ôn Khanh Mộ, thật ra thì cô không muốn để cho Ôn Khanh Mộ mạo hiểm chút nào cả.
Dù sao thì Chu Lễ Thành cũng đã nói rõ với cô rồi, lần trước cơ thể của Ôn Khanh Mộ đã không chịu được rồi.
“Tôi quyết định thay em rồi! Chúng ta còn chưa ly hôn với nhau, em là người phụ nữ của tôi, phải nghe theo tôi.”
Trong thoáng chốc, Tô Lạc Ly dường như thấy rằng Ôn Khanh Mộ liều lĩnh, bá đạo trước kia đã quay về rồi!
Ôn Khanh Mộ mở cửa phòng ICU ra, Chu Lễ Thành đứng ngay ở ngoài để đợi quyết định của hai người.
“Vào đây cho tôi!” Ôn Khanh Mộ quát Chu Lễ Thành một câu.
Chu Lễ Thành khép nép đi vào phòng, đợi Ôn Khanh Mộ giao việc.
“Lấy máu cho tôi đi, lấy lượng máu đủ để cậu ấy tỉnh lại rồi duy trì một khoảng thời gian ngắn là được rồi.”
Chu Lễ Thành nhìn về phía Tô Lạc Ly, biểu cảm của Tô Lạc Ly vẫn bối rối như lúc nãy.
“Mau lên!” Ôn Khanh Mộ lại ra lệnh tiếp, Chu Lễ Thành lập tức cầm các loại dụng cụ đến.
Tô Lạc Ly nhìn thấy dòng máu màu xanh da trời từ từ đi theo kim tiêm lên.
Thật ra thì Chu Lễ Thành cũng cảm thấy hơi hồi hộp, bởi vì anh cũng không biết mình sẽ bị rút bao nhiêu máu.
“Lấy thêm chút nữa đi.” Ôn Khanh Mộ nhíu mày nói.
Biết đâu nếu lấy thêm máu nữa thì Tô Kiêm Mặc sẽ sống thêm được một ngày.
Tô Lạc Ly bước nhanh đến chỗ anh.
“Như vậy là đủ rồi, thử một lần trước đã!”
Chu Lễ Thành nhanh chóng rút kim tiêm ra, đổ phần máu màu xanh da trời vào phần nước đang được truyền vào người Tô Kiêm Mặc.
Ba người trong phòng đều yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, Chu Lễ Thành quay người lại nói với hai người: “Như này có vẻ như là đủ rồi.”
“Ông có chắc chắn không? Chẳng may cậu ấy không tỉnh lại thì sao? Lấy thêm ít máu nữa đi.”
“Viện trưởng Chu nói là đủ rồi thì tức là đủ rồi.” Tô Lạc Ly phản bác lại.
“Sếp Ôn, nếu như cần nữa thì để lấy thêm máu sau cũng được, anh đi nghỉ ngơi đi đã.”
Tô Lạc Ly đến bên giường, nhìn mặt Tô Kiêm Mặc, mặc dù gương mặt của cậu nhìn vẫn hơi tái, nhưng dần dần thì cũng đã có sức sống hơn lúc nãy.
Ôn Khanh Mộ biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi nên cũng lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Sếp, anh sang phòng bệnh VIP để nghỉ ngơi một lúc đi, nhỡ có việc gì cần nhờ đến anh thì sao?” Chu Lễ Thành vội vàng nói.
“Ừ.” Ôn Khanh Mộ từ từ đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng về phía phòng bệnh VIP dành riêng cho anh.
Phòng bệnh này vẫn giống hệt như trước kia, chỗ này có rất nhiều ký ức liên quan đến anh và Tô Lạc Ly.
Vậy nên, bây giờ khi đứng ở căn phòng này, trong đầu anh toàn là những kỷ niệm vui vẻ giữa anh và Tô Lạc Ly.