Ôn Khanh Mộ tiến đến gần Tô Lạc Ly, đang định ôm cô vào lòng thì Tô Lạc Ly lập tức tránh ra.
“Đừng cãi nhau nữa, Ly Ly, em đừng giận nữa được không? Em trừng phạt anh thế nào cũng được, miễn là đừng cãi nhau với anh.”
“Điều em muốn nói không phải là chuyện cãi nhau ngày hôm qua, mà là chuyện này.”
Tô Lạc Ly mở lòng bàn tay ra, hai chiếc bao cao su lộ ra trước mặt Ôn Khanh Mộ.
Trong chốc lát, Ôn Khanh Mộ không biết chuyện gì xảy ra.
Dù sao đêm qua anh đã uống quá nhiều, chính xác mà nói thì là uống đến nỗi không biết trời đất gì nữa.
“Em có ý gì?”
“Em tìm thấy cái này trong túi quần anh, đêm qua lúc anh về nhà thì đã say bí tỉ. Đêm qua anh đã đi đâu? Ở cùng với ai?”
Tô Lạc Ly hỏi với giọng chất vấn.
“Anh ở cùng Dạ Bân, cái này không phải của anh.”
Ôn Khanh Mộ vội vàng phủ nhận.
“Không phải của anh thì tại sao lại ở trong túi quần anh?”
Ôn Khanh Mộ vắt óc suy nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái.
“Nhất định là Dạ Bân! Chắc chắn là Dạ Bân! Cuộc sống của cậu ấy luôn rất hỗn loạn, em cũng biết mà, cậu ấy có thứ này cũng là điều bình thường thôi!”
“Nếu là của anh ta thì tại sao lại xuất hiện trong túi anh?”
“Đúng vậy, tại sao lại xuất hiện trong túi anh nhỉ?”
Ôn Khanh Mộ không nghĩ ra, thật sự anh không nhớ rõ tối qua đã xảy ra chuyện gì.
“Là do Dạ Bân chơi ác, đúng vậy, nhất định là như vậy!”
Tô Lạc Ly cười khẩy một tiếng.
“Hôm qua anh đi uống rượu với anh ta chắc là để kể khổ nhỉ, vì chúng ta cãi nhau nên anh ta không khuyên anh làm hòa với em, mà anh ta lại nhét hai bao cao su vào trong túi của anh, cố ý khiến chúng ta hiểu lầm? Anh cảm thấy điều này hợp lý không?”
“Cũng đúng, điều này thật vô lý!”
Lúc này Ôn Khanh Mộ vẫn mơ màng ngồi trên giường, vắt óc suy nghĩ.
“Nếu tối qua anh mới chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi chứ chưa làm vậy, nói không chừng em có thể tha thứ cho anh, anh hãy nói rõ đi.”
Tô Lạc Ly cũng nghĩ rằng có lẽ Ôn Khanh Mộ chỉ có suy nghĩ như vậy thôi chứ không hề làm.
“Anh không hề làm chuyện đó! Anh thề!”
“Vậy bây giờ anh gọi cho Dạ Bân đi, em cần chứng thực một chuyện.”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy hơi lúng túng khi nghe thấy Tô Lạc Ly muốn gọi điện.
Không phải là anh chột dạ, anh chỉ cảm thấy Dạ Bân không biết giữ mồm giữ miệng, lại thích nói đùa, lỡ như anh ta nói ra điều gì đó thì không dễ kết thúc chuyện.
“Ly Ly, em phải tin anh, anh còn nhớ em đã nói rằng anh là chồng của em, em không tin anh thì tin ai, bây giờ em không tin anh nữa à?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!”
Tô Lạc Ly ôm cánh tay và ngồi xuống giường, cô vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Nếu anh thực sự không thẹn với lòng thì tại sao lại lo lắng về cuộc gọi này?”
Ôn Khanh Mộ gật đầu.
“Được rồi, anh có thể gọi điện thoại, nhưng anh cũng nói rõ với em trước, Dạ Bân là người thích nói đùa, cậu ấy cũng cà lơ phất phơ, hay nói linh tinh…”