Ôn Khanh Mộ nghĩ chắc chắn Tô Lạc Ly sẽ tìm cách liên lạc với mình, nên anh luôn cho người theo dõi tất cả các tài khoản xã hội của cô.
“Nói tình hình cụ thể đi!”
“Tối qua vào khoảng chín giờ hơn, tài khoản Wechat của mợ chủ đăng nhập trên máy tính, nhưng chỉ đăng nhập một lúc đã off luôn.”
“Tìm ra địa chỉ IP chưa?”
“Tìm ra rồi ạ, địa chỉ IP mạng hiển thị là ở thành phố S.”
“Thành phố S?”
Ôn Khanh Mộ càng nghi hoặc, hình như Tô Lạc Ly từng quay phim ở thành phố S, ngoài lần đó ra dường như không còn mối liên quan gì đến thành phố S nữa.
“Địa chỉ cụ thể thì sao?”
“Vẫn chưa tìm ra địa chỉ cụ thể, chúng tôi đang tra tiếp, nhưng điều này khiến tôi nhớ lại một chuyện.”
“Nói!”
“Khi mợ chủ quay phim ở thành phố S có tham gia sự kiện của Trang sức Hoắc Thị, nhưng lại bị bà Hoắc đuổi ra. Lúc đó cũng không biết mợ chủ đã đắc tội bà Hoắc thế nào, tôi đang nghĩ liệu có liên quan đến chuyện này không?”
“Trang sức Hoắc Thị?”
Đương nhiên Ôn Khanh Mộ đã từng nghe đến cái tên này, có lẽ khắp đất nước này không có ai chưa từng nghe nói đến Trang sức Hoắc Thị, dù sao cửa hàng của họ đã mở khắp cả nước.
“Lập tức tra ra địa chỉ IP cụ thể cho tôi!”
“Tìm ra rồi! Chính là nhà họ Hoắc!” Doãn Cẩn đột nhiên kích động nói.
Buổi chiều tại thành phố S.
Hoắc Tư Kiệt chỉ về nhà cuối tuần, chủ nhật cậu sẽ lại đi.
Sở Nhuận Chi đang thu dọn hành lý cho Hoắc Tư Kiệt.
Còn cậu thì đang chơi trò chơi trên điện thoại di động.
“Mẹ xếp vừa thôi, đừng mang nhiều đồ ăn cho con quá, nặng lắm.”
Hoắc Tư Kiệt vừa chơi vừa càu nhàu.
“Mẹ tốn bao nhiêu tâm sức để chuẩn bị những thứ này cho con mà con còn chê nặng, mẹ không chê phiền thì thôi!”
“Được rồi, được rồi, mẹ muốn làm gì thì làm.”
Một lúc sau người giúp việc đi tới.
“Bà chủ, cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong rồi, đi sớm một chút đừng để nhỡ máy bay ạ.”
“Được, tôi biết rồi.”
Sở Nhuận Chi đáp lại rồi quay sang nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Tiểu Kiệt, chị họ con không khoẻ, lát nữa con sang xem con bé thế nào đi.”
Hoắc Tư Kiệt đảo mắt, sau đó nhìn thời gian.
“Ôi, sao mẹ không nhắc con? Đã năm giờ rồi!”
“Năm giờ thì sao? Không phải con bay lúc bảy rưỡi à?”
Sở Nhuận Chi tiếp tục kiểm tra hành lý cho Hoắc Tư Kiệt.
“Bảy rưỡi. Nhưng từ nhà mình đến sân bay mất nửa tiếng, giờ này lại là giờ tắc đường nên sẽ mất nhiều thời gian hơn. Mẹ chuẩn bị bao nhiêu đồ cho con thế này, con phải làm thủ tục kiểm tra an ninh trước, nếu không được lại nhỡ giờ bay!”
“Ôi mẹ quên mất, giờ này cũng sắp tắc đường rồi, đi nhanh đi.”
Sở Nhuận Chi kiểm tra một lần nữa rồi kéo vali lại.
“Vậy mẹ nói với chị họ một tiếng, con đi luôn không chào chị ấy nữa, dù sao sau này chúng con vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp nhau.”
“Được, để mẹ tiễn con ra cửa rồi đi xem con bé thế nào.”