Vương Vĩ vừa định nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng của Ôn Khanh Mộ, ông ấy vội vàng chạy ra ngoài.
“Cậu chủ, cậu định làm gì vậy?”
“Vợ tôi bị bắt cóc, bây giờ tôi cần một triệu để chuộc cô ấy về! Đừng nói nhảm nữa, mau chuẩn bị tiền cho tôi!”
Vương Vĩ hoảng sợ nhìn Ôn Khanh Mộ.
“Cậu chủ, chuyện này tuyệt đối không được! Đêm nay là đêm trăng tròn, cậu không được ra ngoài!”
“Không được! Tôi phải đi! Mau chuẩn bị tiền!”
Vương Vĩ chỉ đành chuẩn bị tiền cho Ôn Khanh Mộ, may mắn thay một triệu đối với anh mà nói chỉ là vài giọt mưa phùn.
Hoa viên Crystal cũng thường trữ sẵn tiền mặt, vậy nên chẳng mấy chốc Vương Vĩ đã xách vali có chứa một triệu tới cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đang định cầm lấy vali, nhưng Vương Vĩ lại không buông tay.
“Cậu chủ, cậu có thể bình tĩnh được không? Bây giờ cậu ra ngoài thế này, dù gặp phải ai thì cũng là tai hoạ, đề phòng đả thương người, đề phòng bại lộ thân phận của cậu…”
Vương Vĩ không dám nghĩ tiếp, dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ.
“Vậy chẳng phải vừa hay sao? Dám bắt cóc người phụ nữ của tôi, tôi phải cho chúng nếm thử sức mạnh của mình!”
Ôn Khanh Mộ chưa bao giờ nương tay với kẻ làm hại Tô Lạc Ly.
“Cậu chủ, cậu có thấy vụ bắt cóc này rất kỳ lạ không? Thứ nhất, bên ngoài rất ít người biết thân phận của cậu và mợ chủ, sao bọn bắt cóc này lại biết được? Thứ hai, thân phận của cậu chỉ có một triệu, cậu không thấy quá ít sao?”
Vương Vĩ vẫn đang cố gắng hết sức để ngăn cản Ôn Khanh Mộ.
Không biết bởi vì lo lắng cho Tô Lạc Ly hay vì sắp tới đêm trăng tròn mà lúc này Ôn Khanh Mộ rất khó có thể bình tĩnh lại.
Anh giật lấy chiếc vali rồi bỏ đi.
Vương Vĩ chỉ có thể nhìn bóng lưng Ôn Khanh Mộ rồi thở dài, làm thế nào mới tốt đây?
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng lái xe đến địa điểm đối phương gửi, đối phương chỉ đòi một triệu nghĩa là chúng không có nhiều người, nếu không một triệu cũng không đủ chia.
Nếu thật sự tới đêm trăng tròn, nếu anh không thể kiềm chế được mình, vậy chỉ đành coi đối phương là bữa khuya thôi!
Mà ở bờ biển Tình Nhân lúc này.
Tô Lạc Ly và Giản Ngọc đang đối mặt với nhau.
“Anh Ngọc, anh muốn em nói gì mới được đây? Sao anh cứ khăng khăng cố chấp như thế chứ?” Tô Lạc Ly thật sự bất lực với Giản Ngọc.
“Cưng à, rốt cuộc là anh khăng khăng cố chấp hay em khăng khăng cố chấp đây? Anh đã mai phục ở hoa viên Crystal của Ôn Khanh Mộ hơn một tháng rồi, anh đã hỏi những người giúp việc của anh ta. Mỗi tháng vào ngày mười lăm, người làm đều sẽ được nghỉ tập thể, chỉ vài người ở lại để đề phòng trường hợp khẩn cấp.”
Tô Lạc Ly ngắt lời Giản Ngọc.
“Mỗi tháng cho người làm nghỉ một ngày thì có gì không bình thường?”
“Em nghe anh nói hết đã, những người ở lại nói thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng gầm thét vọng ra từ biệt thự, họ nói rằng biệt thự bị ma ám. Ngay cả những người sống gần đó cũng nói vậy, thi thoảng họ cũng sẽ nghe thấy tiếng kêu đáng sợ phát ra từ biệt thự, có lúc còn nhìn thấy ánh sáng xanh!”
Tô Lạc Ly vỗ trán.
“Chuyện như ma ám mà anh cũng tin à?”
“Đây không phải là chuyện ma ám bình thường, mà là ma cà rồng! Chuyện này không phải lúc nào cũng xảy ra, mà chỉ xảy ra vào đêm trăng tròn ngày mười lăm!”
Giản Ngọc chỉ vào mặt trăng vừa to vừa tròn trên mặt biển và nói.