“Tô Khôn, đồ súc vật!”
“Người này là ai? Sao vừa mở miệng liền mắng người thế?” Vương Vãn Hương lao lên trước.
Tô Khôn loạng choạng vội vàng đứng vững lại, khi đang định mắng lại thì đã nhìn thấy người trước mặt, lập tức nuốt lời nói lại.
“Thì ra là ông.”
“Là tôi, may mà ông còn nhớ tôi, ông đưa chị tôi đi, khiến chị ấy chết không rõ ràng, bây giờ cháu trai tôi cũng chết rồi, hôm nay tôi phải tính sổ với ông!”
“Này, đừng đừng đừng, chị gái ông bị bệnh mà chết, liên quan gì đến tôi chứ, Kiêm Mặc cũng bị bệnh chết, liên quan gì đến tôi!”
“Nếu như ông đã đưa chị ấy đi rồi thì phải chăm sóc tốt cho chị ấy, tại sao còn trăng hoa bên ngoài! Nếu như không phải ông không đối xử tốt với chị ấy thì đứa con đầu lòng của chị ấy sao có thể bị sảy sao. Nếu không phải nhà họ Tô các người muốn có con trai thì Kiêm Mặc cũng sẽ không bị bệnh!”
Hoắc Vũ Long gầm lên với Tô Khôn.
“Tất cả những chuyện này đều là do ông gây ra, đồ súc vật! Nói ông là súc vật còn làm ô uế hai chữ này ấy chứ!”
“Chuyện này sao có thể trách tôi? Bà ấy không sinh được con trai sao có thể trách tôi? Bà ấy sảy thai sao có thể trách tôi được?” Lời phản bác của Tô Khôn càng khiến Hoắc Vũ Long giận dữ hơn, đấm một đấm vào sống mũi của Tô Khôn.
“Ôi, đánh người rồi, đánh người rồi, có ai không?” Vương Vãn Hương hét lớn.
Hoắc Vũ Long là người học võ, Tô Khôn mấy năm gần đây sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của ông chứ, cộng thêm tuổi tác càng không chiếm ưu thế.
Một lúc sau, Tô Khôn đã bị đánh đến mức mặt dính đầy máu.
Tô Nhược Diệu vốn muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng nhìn thấy Hoắc Vũ Long khí thế đùng đùng, lập tức co người sang một bên.
Hoắc Vũ Long biết đây là linh đường, ồn ào quá mức cũng không tốt.
“Con trai mất rồi, ngay cả linh đường cũng không cho đặt, khi còn sống không nuôi thằng bé thì thôi đi, thế mà ngay cả linh đường cũng không cho đặt! Ông cũng xứng đáng với mấy tiếng bố thằng bé gọi ông sao?”
Hoắc Vũ Long túm lấy cổ áo của Tô Khôn, đá mấy phát vào lưng ông ta rồi đá ông ta vào trong linh đường.
Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu cũng rụt rè bước vào.
Tô Lạc Ly nhìn ba người đi vào, chậm rãi đứng lên.
“Bố, khi bố nghe con gọi bố, bố không có một chút áy náy nào sao?”
“Kiêm Mặc! Bố có lỗi với con!” Tô Khôn mặt đầy máu khóc thảm thiết.
“Đúng, đương nhiên là bố có lỗi với thằng bé rồi! Nếu như không vì bố thì thằng bé không cần phải chịu khổ như vậy! Trong mơ bố không sợ thằng bé đến tìm bố sao? Hỏi xem tại sao năm đó bố lại không làm phẫu thuật cho thằng bé?”
Vương Vãn Hương quỳ xuống “bụp” một tiếng.
“Kiêm Mặc! Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu, để cậu ở bên đó có thật nhiều tiền để tiêu! Cậu tuyệt đối đừng đến tìm tôi, tôi cũng không có cách nào cả!”