Tô Lạc Ly đỏ mặt, nhưng lại không thể không nghe theo anh.
Nhưng cũng may, hai người chỉ làm một lần rồi thôi.
Ôn Khanh Mộ ngủ thiếp đi.
Mặt Tô Lạc Ly đỏ rực lên, cô nhìn sang Ôn Khanh Mộ với vẻ mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ.
“Đồ khốn!”
Nói xong cô đá vào mông Ôn Khanh Mộ rồi cũng chuẩn bị đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Lạc Ly bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô ngồi dậy, dụi mắt thì phát hiện ra điện thoại của Ôn Khanh Mộ đang đổ chuông.
“Chuông điện thoại của anh kìa!” Cô khẽ đẩy người Ôn Khanh Mộ.
Nhưng Ôn Khanh Mộ lại không nhúc nhích gì cả.
Tô Lạc Ly Lại lay người Ôn Khanh Mộ thêm lần nữa, nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích gì cả.
Tô Lạc Ly đành phải đứng dậy đi xuống dưới, đi vòng sang bên của Ôn Khanh Mộ rồi nghe điện thoại.
“Sếp Ôn, sao anh vẫn chưa đến thế, mọi người đều đang đợi anh ở phòng họp rồi.”
“Anh ấy còn chưa…”
Tô Lạc Ly cảm thấy hơi khó nói.
“À, mợ chủ! Mợ chủ, sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng giờ sếp Ôn vẫn chưa đến.”
“Được rồi, để tôi giục anh ấy luôn đây.”
Tô Lạc Ly cúp máy, sau đó vội vàng gọi Ôn Khanh Mộ rời giường.
Cũng đã mười giờ rồi.
Trời ạ, hai người ngủ lâu đến thế rồi cơ à!”
“Anh yêu, dậy thôi, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu vào mông rồi kìa!”
Nhưng Ôn Khanh Mộ vẫn nằm yên đó!
“Có chuyện gì vậy?”
Hình như anh ngủ rất sâu, dù có gọi thế nào thì anh cũng không chịu dậy.
Cũng may là khi sờ thử thì Tô Lạc Ly vẫn còn thấy anh đang thở, nếu không thì cô đã gọi cấp cứu rồi.
Tô Lạc Ly tốn rất nhiều sức, mãi mới gọi được Ôn Khanh Mộ dậy.
“Thư ký Doãn gọi điện cho anh nói là mọi người đều đang đợi anh đấy!”
“Hả? Nhưng mà anh đặt đồng hồ báo thức rồi mà, sao báo thức lại không kêu? Sao lại vậy chứ?”
“Không kêu cái gì chứ, rõ ràng là anh không nghe thấy nó kêu. Mau dậy đi!”
“Ừ.”
Ôn Khanh Mộ lập tức ngồi dậy, anh cầm điện thoại lên xem thì phát hiện ra đã mười giờ rồi, nhưng anh vẫn cảm thấy không có chút sức lực nào, cực kỳ mệt mỏi.
Bình thường, dù anh có làm ba bốn lần với Tô Lạc Ly thì sáng hôm sau anh vẫn có thể dậy sớm, cả người tràn đầy sức sống.
Nhưng bây giờ anh bị sao thế nhỉ? Đêm qua mới làm một lần thôi mà sáng nay anh lại không dậy nổi rồi.
Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện cho Doãn Cẩn, sau đó bảo anh ta hoãn giờ họp lại.
Sau khi rời khỏi giường, Ôn Khanh Mộ lập tức đến công ty.
Tô Lạc Ly lo lắng tiễn anh đi làm.
Rốt cuộc thì anh bị sao vậy? Sao gần đây anh thích ngủ nhiều thế chứ? Hay là sức khỏe của anh bị sao rồi?
Sáng Ôn Khanh Mộ còn chưa kịp ăn gì nên Tô Lạc Ly vội vàng nấu một bữa, để buổi trưa mang đến cho anh ăn.