Giản Ngọc đang ở trong phòng làm việc xử lý giấy tờ khẩn cấp.
“Sếp Giản, Quốc tế Tinh Hoàng xảy ra chuyện rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại Giản Ngọc bận tối mắt tối mũi.
Trước đây, Giản Ngọc luôn cho rằng Ôn Khanh Mộ không có gì đặc biệt, thế nhưng bây giờ khi anh ta thật sự ngồi ở vị trí này, anh ta mới âm thầm bội phục đối phương.
Có thể điều hành một công ty lớn thế này, người bình thường cũng khó có thể làm được.
“Là sếp Dạ xảy ra chuyện. Sếp Dạ ngủ với một nghệ sĩ trong công ty, làm người ta mang bầu, nghệ sĩ đó đến nhà họ Dạ làm ầm lên, trong cơn tức giận ông cụ Dạ đuổi anh ấy ra nước ngoài. Bây giờ cả công ty đều biết chuyện này rồi, may mà nghệ sĩ đó không nổi tiếng lắm.”
Đối với một người lăn lộn trong giang hồ bao lâu nay như Giản Ngọc, chuyện như thế này quả thật là làm ô nhiễm lỗ tai của anh ta.
“Sao Ôn Khanh Mộ lại chơi với loại người như Dạ Bân này thế không biết?” Giản Ngọc lẩm bẩm.
“Hiện giờ Quốc tế Tinh Hoàng không có ai đáng tin cậy, sếp Giản anh phải mau chóng quyết định cử ai đến đó.” Doãn Cẩn nói.
“Bây giờ bên trụ sở chính chúng ta thật sự không điều nhân viên đi được, trước kia Dạ Bân có cấp dưới nào dùng được không thì đề bạt lên.”
“Cũng có người như thế, trợ lý của sếp Dạ được anh ấy cất nhắc, nghe nói cũng rất ưu tú.”
“Vậy chọn người đó, bây giờ mọi việc của Quốc tế Tinh Hoàng giao hết cho anh ta giải quyết, không cần báo cáo.”
“Vâng.”
Chuyện của trụ sở chính Dark Reign mà Giản Ngọc còn không lo liệu hết được, bên phía Quốc tế Tinh Hoàng chỉ có thể trì hoãn một thời gian.
Xử lý xong chuyện của công ty đã là mười hai giờ đêm, Giản Ngọc lập tức trở về khu Rainbow, anh ta vẫn không yên tâm Tô Lạc Ly.
Theo lời dặn của anh ta, dì Phương và Lê Hoa thay phiên nhau trông chừng Tô Lạc Ly.
“Lạc Ly thế nào rồi?” Giản Ngọc hỏi dì Phương.
Dì Phương thở dài, nói: “Vẫn thế, không ăn không uống gì cả, cứ lẩm bẩm một mình hoặc khóc lóc mãi thôi. Khuyên thế nào cũng không được, đến tối mãi mới dỗ được mợ chủ uống vài ngụm cháo.”
“Bây giờ thì sao?”
“Vẫn đang trong phòng ngủ, cứ ôm gối của cậu chủ thôi. Cậu Giản, cậu mau nghĩ cách đi, mợ chủ cứ tiếp tục như thế thì không được.”
“Dì đi nghỉ đi, có tôi ở đây rồi.” Nói xong, Giản Ngọc đi lên phòng.
Cửa phòng không đóng mà hơi hé ra, Giản Ngọc nhìn xuyên qua khe cửa thấy Tô Lạc Ly ôm gối ngồi thừ ra trên giường.
Anh ta mở cửa bước vào, Tô Lạc Ly giật nảy mình, ngẩng phắt lên nhìn anh ta.
“Anh về rồi à? Ăn tối chưa?”
“Anh ăn rồi.” Giản Ngọc không ngờ tự nhiên Tô Lạc Ly lại nói chuyện với mình, anh ta đi đến mép giường và ngồi xuống, đang định lên tiếng.
Tô Lạc Ly lập tức nhào tới ôm chặt lấy anh ta.
“Anh về rồi, tốt quá, em biết anh sẽ không thất hứa mà, anh nhất định sẽ trở về!”