Người đến thăm cô càng ngày càng nhiều, vợ chồng nhà họ Hoắc dẫn Hoắc Tư Kiệt, Hoắc Tư Nhã và người nhà họ Mục tới.
Mọi người ngồi bên giường nói chuyện với Tô Lạc Ly một lát, nhưng Tô Lạc Ly không có phản ứng với lời nói của ai cả.
Thậm chí Ôn Khanh Mộ còn đi tìm Tô Kiêm Mặc, Tô Kiêm Mặc ngồi bên giường Tô Lạc Ly nói chuyện với cô cả buổi sáng, nhưng Tô Lạc Ly vẫn không có phản ứng.
Mục Chỉ Huyên thấy con trai mình càng ngày càng gầy gò cũng rất đau lòng.
“Tiểu Mộ, con đừng quá lo lắng, con cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu con bị ốm ra đấy thì ai sẽ chăm sóc Lạc Ly?”
“Con biết rồi.” Cho nên dù không muốn ăn nhưng anh vẫn ép mình phải ăn một chút.
“Tiểu Mộ, trước kia mẹ chưa từng nói với con, trong đám cưới của con và Daisy, lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ly mẹ đã tiên đoán được rồi.”
“Tiên đoán gì ạ?” Cuối cùng lời nói của Mục Chỉ Huyên cũng gợi lên cho Ôn Khanh Mộ sự hứng thú.
“Con và Lạc Ly sẽ có hai đứa con, bọn chúng đều sẽ lớn lên bình an, cho nên con yên tâm đi, Lạc Ly nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Vốn dĩ Mục Chỉ Huyên không định nói tiên đoán của mình cho Ôn Khanh Mộ, lúc ấy bà nghĩ, cứ để hai vợ chồng trẻ tự mình từ từ trải nghiệm đi, nói hết ra thì không hay nữa.
Nhưng bây giờ Ôn Khanh Mộ hoàn toàn không có tinh thần, Mục Chỉ Huyên buộc phải nói cho anh biết.
Ôn Khanh Mộ nhếch miệng không nói gì.
Trước khi gặp Tô Lạc Ly, anh chưa bao giờ nghi ngờ tiên đoán của mẹ.
Nhưng từ khi gặp Tô Lạc Ly, anh cảm thấy cuộc sống tràn ngập ẩn số.
Ngay cả lời tiên đoán cũng mất đi hiệu lực.
Anh nghĩ có lẽ Mục Chỉ Huyên chỉ nói vậy để anh phấn chấn hơn nên lời nói này không đáng tin cho lắm.
“Tiểu Mộ, tất cả rồi sẽ qua, con phải phấn chấn lên.”
“Vâng, con biết ạ.”
Ba người họ là ma cà rồng, sống lâu trong thế giới loài người sẽ rất dễ bại lộ.
Đặc biệt là Mục Chỉ Huyên trước kia còn là nhân vật của công chúng, là một ngôi sao hàng đầu.
Tô Kiêm Mặc vừa qua đời trước đó không lâu cũng là người quen của bệnh viện, để ai nhìn thấy cũng không hay.
Họ chỉ ở lại một lúc rồi rời đi luôn.
Lại đến ngày kiểm tra cho Tô Lạc Ly, đến tháng sắp sinh, về cơ bản mỗi tuần đều kiểm tra một lần, nhưng bởi vì Tô Lạc Ly khá đặc biệt nên cách ba ngày Chung Vũ Lăng lại đến một lần.
Mỗi lần kiểm tra Chung Vũ Lăng đều tự mình làm.
“Tuy đứa bé khá gầy gò nhưng không hề thiếu chất, các chỉ tiêu đều bình thường.”
Chung Vũ Lăng vừa kiểm tra vừa nói.
“Mấy ngày gần đây bụng cô ấy cứ động đậy suốt.” Ôn Khanh Mộ nói.
“Đây là hiện tượng bình thường, thai nhi sẽ đạp nhiều vào tháng cuối, đứa bé này rất hiếu động! Đến khi chào đời chắc chắn nó sẽ là một đứa bé nghịch ngợm.”