Trước kia anh chưa bao giờ tiết chế như thế.
Ôn Khanh Mộ suy nghĩ một lát, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Tô Lạc Ly.
Thấy Tô Lạc Ly không có phản ứng, lúc này anh mới tiến hành động tác kế tiếp.
Tô Lạc Ly chưa ngủ, tất nhiên cô biết Ôn Khanh Mộ muốn làm gì.
Trong lòng cô đấu tranh dữ dội.
Lúc này, trong đầu cô hiện ra hỉnh ảnh Tiêu Mạch Nhiên ở cùng Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ cho Tiêu Mạch Nhiên vào ở hoa viên Crystal là để kim ốc tàng kiều sao?
Hơn nửa đêm anh qua bên đó làm gì?
Hai người họ từng tiếp xúc da thịt chưa?
Bàn tay Ôn Khanh Mộ chậm rãi hướng lên phía trên.
Tô Lạc Ly đau khổ nhắm mắt lại.
Là một người vợ, thỏa mãn dục vọng sinh lý của chồng là điều đương nhiên.
Nhưng cô thực sự không vượt qua được chướng ngại trong lòng.
“Ly Ly… Anh muốn…”
Giọng nói Ôn Khanh Mộ quanh quẩn bên tai Tô Lạc Ly.
Giọng nói đó vừa trầm thấp vừa khàn khàn.
Tô Lạc Ly bỗng nhiên tóm lấy bàn tay hư hỏng của Ôn Khanh Mộ.
Giống như một khúc đàn dương cầm du dương êm tai bỗng nhiên dừng lại nửa chừng.
“Tối nay em mệt rồi.”
Tô Lạc Ly nói với giọng cực kỳ bình thản.
Lời này có ý gì, trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rõ ràng.
Anh do dự một lát rồi thu tay về.
Anh biết đây là chuyện Tô Lạc Ly ghét anh ép cô làm nhất.
Dù hai người vẫn chúc nhau ngủ ngon như mọi khi nhưng họ có thể nghe ra sự xa lạ bên trong.
Tối hôm đó là một đêm khó ngủ của hai người.
Ngày hôm sau mọi thứ khôi phục bình thường.
Ôn Khanh Mộ vẫn đến công ty từ sáng sớm, Tô Lạc Ly cũng nhận được điện thoại của Mạnh Gia Gia, hôm nay cửa hàng bánh ngọt của hai người họ khai trương.
Cửa hàng của hai người có tên là “Nhà của Ly Ly”, là một cửa hàng tích hợp làm bánh và nghỉ ngơi thư giãn, có khẩu hiệu là làm chậm tiết tấu của cuộc sống.
Tô Lạc Ly rất mừng vì cô còn có công việc trong lúc không quay phim.
Hôm nay khai trương, cô muốn đích thân dạy một buổi học làm bánh.
“Nhà của Ly Ly” cứ cách một thời gian lại có buổi học làm bánh, lớp đầu tiên khai trương do Tô Lạc Ly tự mình đứng lớp, dĩ nhiên thu hút rất nhiều người.
Sau khi “Nhà của Ly Ly” khai trương, Tô Lạc Ly bận rộn mấy ngày, sau đó cũng không còn chuyện gì nữa.
Tô Lạc Ly cuối cùng cũng nhận được điện thoại của đoàn phim, lại phải bắt đầu quay phim.
Tối hôm trước khi đi, lúc ăn cơm tối, Tô Lạc Ly mới nói với Ôn Khanh Mộ.
“Ngày mai em phải đi quay phim.”
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.