Mà cũng kỳ lạ, nhà người khác đều là nam dỗ nữ, còn nhà hai người thì ngược lại, lúc nào cũng là nữ dỗ nam!
“Chi bằng em bảo anh viết ra từng tư thế mà anh muốn làm, sau đó mỗi tư thế làm nửa tiếng!”
“…”
Vậy thì cô còn sống được nữa sao?
“Hì hì, em cứ về muộn một tiếng thì anh sẽ thêm một tư thế, để anh xem em có dám chậm trễ thời gian hay không!”
“Nào có nhiều tư thế như vậy?”
“Có chứ, nếu không tin thì bao giờ về anh sẽ thực nghiệm cho em xem!”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ bằng ánh mắt xem thường.
“Lần nào nhắc tới chuyện này thì anh đều vui vẻ! Lần này không biết nói gì khác à!”
“Biết chứ, ngoài tư thế ra thì địa điểm thân mật cũng rất quan trọng. Chúng ta đã thử làm trên giường, phòng tắm, còn có thể thử…”
“Im miệng! Anh có thôi đi không?”
“Hì hì!”
“Ai bảo em không nói cho anh biết? Đợi em đặt vé máy bay xong sẽ nói cho anh biết, lần này anh không cần tới đón em nữa, tránh bị phóng viên chụp được, anh cứ ở nhà đợi em là được.”
“Vậy được, em đặt vé máy bay xong thì nói cho anh biết, anh sẽ sai người đến đón em.”
“Vâng, được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Sau khi nói xong, hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó tắt video rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, coi như ông trời giúp đỡ nên thành phố W không còn mưa nữa, vì vậy Tô Lạc Ly cũng đã quay phim xong.
Để về nhà sớm hơn một chút nên cô đặt vé máy bay buổi tối, khoảng hơn mười giờ tối là đến nơi, cô lập tức nói với Ôn Khanh Mộ.
Khỏi phải nói Ôn Khanh Mộ vui nhường nào, anh tan làm và về nhà từ rất sớm.
“Dì Phương, hôm nay Ly Ly sẽ về, dì nấu thêm mấy món cô ấy thích. Cô ấy thích ăn đồ cay, chẳng hạn như đậu hủ Tứ Xuyên, gà xào ớt hay nộm khoai tây chua cay… dì xem rồi làm nhé.”
“Vâng thưa cậu, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.
“Cậu lập tức phái xe đi đón mợ chủ, nhớ dẫn theo vài người nữa, cô ấy đi chuyến bay hơn mười giờ, các cậu đến sớm hơn một chút là được, không cần sớm quá đâu.”
“Vâng thưa sếp Ôn, tôi lập tức đi làm ngay.”
Kể từ lần trước Tô Lạc Ly bị đánh ở sân bay, Ôn Khanh Mộ cũng đề phòng hơn.
E rằng sau này anh không thể đích thân đến sân bay đón cô, ai bảo người phụ nữ của anh càng ngày càng nổi tiếng cơ chứ.
Chuyến bay của Tô Lạc Ly khá đúng giờ, máy bay hạ cánh vào lúc mười giờ.
Từ Phóng và Lục Uy Nhiên xách hành lý, ba người đi ra ngoài.
Có lẽ đã hơi muộn nên không đụng phải phóng viên mai phục gì đó, mọi thứ đều rất thuận lợi.
Tô Lạc Ly nhìn ngó xung quanh một lúc, lập tức có người bước tới.
“Mợ chủ, chúng tôi ở đây! Sếp Ôn bảo chúng tôi đến đón mợ.”
Một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly đã từng gặp người mà trước đây Ôn Khanh Mộ phái tới, nhưng cô thực sự chưa từng gặp người trước mặt.