“Hiện nay Ôn Khanh Mộ đang tìm người, cũng may hôm qua chúng ta trốn kịp, trên đường rút lui cố ý đi đường vòng. Đường cao tốc bên này có rất nhiều lối, với tính cách của Ôn Khanh Mộ chắc chắn anh ta sẽ cho tìm từng đường.”
Giản Ngọc nở nụ cười lạnh lùng.
Hoắc Vũ Long gật đầu, ông chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Giản Ngọc.
“Nhưng bố nuôi à, Ôn Khanh Mộ có thể khiến Tập đoàn Dark Reign ngồi lên vị trí đứng đầu thế giới, chúng ta không thể coi thường năng lực của anh ta, vẫn nên tranh thủ thời gian thuyết phục Lạc Ly đi thôi.”
“Bố biết, tính của Lạc Ly quá giống mẹ nó, bướng bỉnh lại cố chấp, sợ rằng sẽ phải mất rất nhiều thời gian và công sức.”
Hoắc Vũ Long thở dài.
“Từ nhỏ Lạc Ly đã phải chịu rất nhiều khổ cực, điều cô ấy mong muốn nhất là có một gia đình ấm áp, bố có thể bắt đầu từ điều này.”
Hoắc Vũ Long cân nhắc kỹ càng rồi gật đầu.
Tô Lạc Ly đi đi lại lại trong phòng, cô không thể tưởng tượng được Ôn Khanh Mộ biết mình bị bắt cóc sẽ nổi trận lôi đình thế nào.
Bởi vì Hoắc Vũ Long không để lộ bất kỳ dấu vết nào, nên Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ rất khó mà biết được cô đang ở nhà họ Hoắc thành phố S.
Mong rằng khi nhà họ Hoắc bắt cóc mình có để lại manh mối nào đó.
Trong nhà họ Hoắc cô hoàn toàn được tự do, chỉ là không được phép ra khỏi cửa lớn, xung quanh luôn có người theo dõi.
Cô đã kiểm tra một lượt nhà họ Hoắc, nơi đây quá rộng giống như chốn thâm cung, mù đường như Tô Lạc Ly đừng nói là chạy trốn, đi trong này thôi cũng dễ bị lạc.
“Cốc cốc cốc…”
Tô Lạc Ly cảnh giác nhìn ra cửa.
“Mời vào.”
Hoắc Vũ Long bước vào, trên tay cầm một chồng sách.
Vừa nãy khi ăn trưa hai người có cãi nhau, nhưng bây giờ trông Hoắc Vũ Long điềm đạm hơn rất nhiều.
“Lạc Ly, cậu có thể nói chuyện với cháu không?”
Tô Lạc Ly ngồi vào bàn.
“Nếu cậu vẫn muốn nói chuyện chồng cháu là ma cà rồng thì thôi, đừng phí sức nữa.”
Tô Lạc Ly nghiêm mặt, mặc dù cô biết làm vậy rất mất lịch sự, nhưng để được ra ngoài, cô cũng bất chấp.
Hoắc Vũ Long ngồi xuống.
“Biểu cảm, thần thái và giọng điệu nói chuyện của cháu bây giờ rất giống với dáng vẻ trước đây khi mẹ cháu bỏ trốn.”
Tô Lạc Ly rũ mắt xuống.
“Xin cậu thứ lỗi cho cháu, cháu muốn hỏi một câu. Từ khi mẹ cháu bỏ trốn, cậu không nghĩ tới việc đi tìm bà ấy sao?”
Cho dù bà bỏ trốn cùng một người đàn ông thì dù họ đi tìm rồi hỗ trợ bà thì bà cũng không chết thảm như thế.
“Sao lại chưa tìm? Năm đó mẹ cháu là người con gái đẹp và thuỳ mị nổi tiếng ở vùng này, xinh đẹp, dịu dàng, trang nhã. Khi vừa tròn mười tám tuổi đã có rất nhiều người đến cầu hôn. Nhưng bố mẹ cậu muốn bà ở nhà thêm vài năm nữa, không muốn bà kết hôn quá sớm, hơn nữa khi ấy bà lại đang học đại học, mãi vẫn chưa tìm được người nào thích hợp.”
Tô Lạc Ly cúi thấp đầu, không ngắt lời.