“Nhưng chị không thể bí mật báo tin cho Ôn Khanh Mộ được, thế lực của Ôn Khanh Mộ rất lớn, lỡ như hai bên đánh nhau thì sao? Em không thể hại bố em được, đúng không?”
“Vậy em nói xem phải làm sao?”
“Chị để em nghĩ cách. Ngày mai là chủ nhật, tối mai em phải bay về rồi.”
Vậy nên thời gian khá gấp rút.
Hoắc Tư Kiệt đột nhiên búng tay.
“Chị họ, em có cách rồi!”
“Cách gì?”
Hoắc Tư Kiệt ngoắc ngón tay với Tô Lạc Ly, cô lập tức ghé sát vào cậu.
Sáng hôm sau tất cả mọi người đều có mặt vào giờ ăn sáng, ngoại trừ Tô Lạc Ly.
Mấy ngày nay mặc dù Tô Lạc Ly bị giam lỏng, nhưng cũng coi như chung sống hoà thuận với người nhà họ Hoắc, không hề đối chọi gay gắt, mọi người vẫn ăn cơm cùng nhau.
Một người giúp việc đi tới.
“Cô cả nói mình không khoẻ nên bây giờ còn đang ngủ, cô ấy bảo mọi người ăn trước đi, không cần đợi.”
“Không khoẻ sao?” Sở Nhuận Chi lập tức hỏi.
“Ôi đều tại con! Tối qua con nói chuyện với chị ấy đến khuya, hai chúng con lại đi dạo trong sân. Tối hôm qua gió hơi lạnh, chắc chị ấy bị cảm rồi.”
Hoắc Tư Kiệt vội hùa theo.
Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Kiệt, nhưng không nói gì.
“Mau mời bác sĩ đến khám đi, mấy ngày nay con bé ăn rất ít, chắc chưa thích nghi được khí hậu và đồ ăn ở đây.” Sở Nhuận Chi vẫn rất quan tâm đến cháu gái mình.
“Vậy mời bác sĩ đến đi.” Hoắc Vũ Long ra lệnh.
“Vâng.” Người làm lập tức đi gọi bác sĩ.
Nhà họ Hoắc có bác sĩ gia đình riêng, dưới tình huống thông thường không cần đến bệnh viện.
Mọi người lại dùng bữa như bình thường.
Thành phố Z.
Lại một ngày nữa trôi qua mà không có tiến triển gì.
Mặc dù đã tìm ra đối phương là Giản Ngọc, nhưng vẫn không tra được gì thêm.
Ôn Khanh Mộ ngồi trên sofa với vẻ mặt nghiêm trọng, tuy biết Giản Ngọc sẽ không làm hại Tô Lạc Ly, nhưng ai biết anh ta sẽ làm gì cô?
Người đàn ông này còn luôn nhung nhớ Tô Lạc Ly nữa chứ!
Chỉ chung tình với một mình em!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh.
Chỉ riêng ý nghĩa của loài hoa này thôi đã khiến Ôn Khanh Mộ kinh hồn bạt vía!
Tiêu Mạch Nhiên bưng một đĩa trái cây lên.
Mấy ngày nay cô ta cũng ở lại khu Rainbow, Ôn Khanh Mộ không quan tâm nên cũng mặc kệ cô ta.
“A Khanh, mấy ngày nay anh vất vả quá, ăn chút hoa quả bổ sung vitamin đi.”
Tiêu Mạch Nhiên cầm một quả táo lên, đồng thời cũng cầm dao gọt hoa quả chuẩn bị gọt táo cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nghe máy.
“Có tin rồi à?”
“Vẫn chưa ạ, nhưng sếp Ôn, tối qua chúng tôi đột nhiên phát hiện mợ chủ đăng nhập vào tài khoản Wechat!”
“Sao cơ?”