“Rút ngay!” Giản Ngọc ra lệnh, mọi người lập tức chạy về phía cửa.
Lần nào trộm mộ cũng nghìn cân treo sợi tóc, mỗi lần trước khi xuống mộ, mọi người đều chuẩn bị tinh thần sẽ không lên được nữa.
Khoảnh khắc họ mới vừa ra khỏi ngôi mộ thì “ầm” một tiếng, toàn bộ ngôi mộ đã sập hết rồi.
“Nguy hiểm quá, may mà chúng ta ra sớm!” Khỉ lau mồ hôi trên trán.
“Xem ra ngôi mộ này được trang bị hệ thống tự huỷ, bây giờ phát hiện có người trộm mộ, đụng phải cơ quan, mở hệ thống tự huỷ, thảo nào lúc trước tôi không tra được gì cả, làm kín thật.” Binh Binh là người đam mê kỹ thuật nên vừa ra là bắt đầu phân tích ngay.
“Nhưng chúng ta đâu đụng trúng cơ quan, mọi người đụng trúng cơ quan à?”Khỉ sờ đầu hỏi.
Họ đều đã quen với mộ và cũng quen với những cơ quan chung.
Giản Ngọc lập tức vọt đến trước mặt Lý Như Kiều: “Cơ quan rõ ràng như vậy mà cũng không nhận ra à? Cuối cùng cô đang nghĩ gì vậy, mọi người sắp bị cô hại chết rồi!”
Mọi người đều nhìn về phía Lý Như Kiều, thì ra là Lý Như Kiều bất cẩn đụng trúng cơ quan.
Từ trước đến nay Giản Ngọc đều mắng rất ghê.
Lý Như Kiều cũng biết mình sai rồi nhưng… Cô ấy ôm lấy Giản Ngọc!
Tất cả mọi người ngơ ngác, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Em biết trong lòng anh có em, anh cũng quan tâm em!” Lý Như Kiều nhắm mắt lại, hạnh phúc.
Giản Ngọc cũng do dự một lúc.
“Đại ca, anh thừa nhận đi, anh cũng thích em đúng không?”
Giản Ngọc đẩy Lý Như Kiều ra thật xa.
“Đừng có ra vẻ với tôi, cô đụng trúng cơ quan, thấy tất cả anh em sắp chết chung với cô không, cô tự bình tĩnh suy nghĩ cho kỹ đi, thu dọn đồ đạc, rút!”
Mặt Giản Ngọc vẫn lạnh lùng như cũ.
Lý Như Kiều thè lưỡi nhưng vẫn hạnh phúc ngất ngây.
Trên đường trở về, Giản Ngọc không nói câu nào.
Lý Như Kiều thì cứ nhớ đến cảnh Giản Ngọc đè cô ấy xuống.
“Ớt Nhỏ, cậu cười gì vậy?” Đại Tráng nhìn Lý Như Kiều hỏi.
“Mọi người biết không, lúc tôi mới đụng vào cơ quan, đại ca nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bổ nhào đè tôi xuống nên tôi cảm thấy trong lòng đại ca có tôi, mọi người thấy thế nào?”
“Nếu không nhờ đại ca thì cô đã thành cái sàng rồi.” Binh Binh nói.
Họ đều là anh em sống chết có nhau, sẽ không trách ai vì người đó đã đụng trúng cơ quan làm mọi người gặp nguy hiểm.
“Tôi có cách rồi, chẳng phải mỗi lần trộm mộ về là sẽ có tiệc chúc mừng à?” Dường như Lý Như Kiều đã tự thông suốt.
“Chẳng lẽ cậu định bỏ thuốc đại ca nữa à, đại ca thông minh đến vậy, không thể nào đâu.” Binh Binh lắc đầu nói.
“Không bỏ thuốc, lần nào chúng ta mở tiệc ăn mừng mà chẳng uống say mèm, đến lúc đó tôi tự có cách.” Lý Như Kiều trông như đã tính toán hết cả rồi.